Chiến Thần Bất Bại

Chương 1757




“Tôi nói cho cậu biết, đây là huyết hòe độc nhất vô nhị của nhà họ Trương chúng tôi! Cậu sẽ không thể vẩy nó ra khỏi người cậu được đâu, hơn nữa càng dùng nhiều lực thì cậu sẽ kiệt sức càng nhanh!”

 

“Bí thuật của Trương gia chúng tôi thì một tên nhóc con như cậu làm sao có thể đoán được! Có điều cậu cũng quả thật làm cho tôi kinh ngạc. Ở tuổi của cậu mà có thể ép tôi phải dùng đòn sát thủ, quả thật là không tầm thường!”

 

“Cho cậu thêm mười năm, e rằng tôi cũng không còn là đối thủ của cậu!”

 

Giờ phút này, Trương Đạo Linh chắp hai tay ra sau lưng, ngạo nghễ đứng đó, thái độ ngạo mạn mang vẻ thống trị được thiên hạ!

 

Cụ ta liếc nhìn đám người vừa nãy còn chuẩn bị cúi đầu trước Tiêu Chính Văn, lạnh lùng cười nói: “Tôi tung hoành thiên hạ hơn mấy chục năm nay, sao lại có thể so sánh với một tên nhóc vắt mũi chưa sạch chứ? Hành động vừa nãy của các người tôi đều thấy rõ mồn một!”

 

“Nói cho các người biết, lần này sau khi trở về, mỗi người phải giao một nửa tài sản của mình cho nhà họ Trương, nếu không, tôi sẽ giết chết cả nhà các người!”

 

Giọng nói của Trương Đạo Linh vang vọng bên tai mọi người rất lâu.

 

Tất cả mọi người có mặt đều cảm nhận được hơi thở chết chóc của Trương Đạo Linh!

 

Trong lòng bọn họ đều thấy vô cùng hối hận, nghĩ cũng đúng, Trương Đạo Linh tung hoành thiên hạ bao lâu rồi?

 

Còn Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi?

 

Làm sao một tên nhóc con lại có thể là đối thủ của Trương Đạo Linh được chứ?

 

Vừa nãy chắc chắn Trương Đạo Linh là cố ý tỏ ra yếu đuối trước mặt Tiêu Chính Văn, chỉ chờ cơ hội ra tay!

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Độ Thiên Chân Nhân và Tần Vũ không khỏi liên tục thở dài!

 

Thực lực của Tiêu Chính Văn quả thực phi thường, nếu giao đấu trực tiếp, Trương Đạo Linh không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng cụ ta lại quá cáo già, so với thủ đoạn đê tiện này, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không phải là đối thủ!

 

“Tiêu Chính Văn, không phải cậu cho rằng tôi thật sự thua cậu đấy chứ? Ha ha! Đó chỉ là muốn để cho cậu lơ là cảnh giác, để cậu cho rằng mình đã thắng rồi! Nói cho cậu biết, tôi chỉ là không muốn phí sức với cậu nữa thôi!”

 

“Sao nào, bây giờ còn có thể động đậy được nữa không?”

 

Trương Đạo Linh chắp một tay ra sau lưng, ung dung đi về phía Tiêu Chính Văn.