Chiến Thần Bất Bại

Chương 1731




“Thế nhưng, tất cả chúng tôi không hề khinh thường nhà họ Trương, cũng không có ai dám coi thường tiền bối ông! Tuy nhiên làm người thì cũng phải nói chút đạo lý mới phải, Trương Nguyệt Đông đã làm ra chuyện gì, tôi nghĩ có lẽ ông cũng đã hay tin từ lâu, nếu như cậu ta không hống hách nghênh ngang như vậy, cậu ta cũng sẽ không phải bỏ mạng tại Giang Lăng!”

 

“Huống hồ Tiêu Chính Văn là ai cơ chứ? Là một nhân vật tầm cỡ của Hoa Quốc gần hai mươi năm nay, vô số lần dấn thân vào cuộc đấu sinh tử để cứu Hoa Quốc khi lâm nguy, cậu Trương sao có thể giả mạo Tiêu Chính Văn, bôi nhọ thanh danh của cậu ấy cơ chứ?”

 

“Đây không phải đang sỉ nhục một mình Tiêu Chính Văn mà là sỉ nhục cả Hoa Quốc!”

 

Tần Vũ thẳng thắn lên tiếng, từng câu từng chữ đều hết sức hùng hồn.

 

“Ồ? Thật sự không ngờ ẩn cư ở Thiên Sơn, ngay cả một kẻ bề dưới vô danh như cậu cũng dám giảng đạo lý trước mặt tôi rồi!”

 

Trương Đạo Linh nở một nụ cười khẩy, trong ánh mắt ngập tràn vẻ sắc lạnh.

 

“Tiền bối…”

 

“Hỗn xược! Còn không mau lui xuống!”

 

Trương Đạo Linh phẫn nộ gầm lên, chỉ tay vào Tần Vũ, Tần Vũ hơi ngẩn ra, chỉ đành lùi về sau hai bước.

 

Nếu như không phải anh ta có thân phận của Hắc Băng Đài, tin rằng ban nãy đã máu thịt nát tươm luôn rồi!

 

Sát khí quanh người Trương Đạo Linh dâng lên khắp không gian, xung quanh mấy dặm đều là màn sương mù ảm đạm lạnh lẽo!

 

Có thể thấy Trương Đạo Linh lúc này đã phẫn nộ tới cực điểm!

 

“Thằng ranh Tiêu Chính Văn, ra đây chịu chết đi!”

 

Tiếng hô của Trương Đạo Linh vang vọng khắp cả bầu trời.

 

Hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông, bởi vì cảnh giới quá thấp nên đã chấn động tới mức chết ngay tại chỗ!

 

Nhìn thấy hai đệ tử ngã xuống, Độ Thiên Chân Nhân khẽ xiết lòng bàn tay, thế nhưng tới cuối cùng vẫn không dám ra tay.

 

Tất cả những gì cụ ta có đều là do Trương Đạo Linh cho, ở trước mặt Trương Đạo Linh, cụ ta căn bản không có tư cách động tay.

 

“Ồ? Bảo tôi ra ngoài chịu chết ư? Ai lại điên cuồng như vậy!”

 

Sau khi giọng nói sắc lạnh vang lên, Tiêu Chính Văn sải bước ra khỏi biệt thự.

 

Ánh mắt quét qua Trương Đạo Linh và cả đám ông lớn sau lưng cụ ta, cuối cùng đưa ánh mắt trở lại trên người Trương Đạo Linh.

Người này quả thực không hề tầm thường, chỉ riêng khí thế cũng tuyệt đối không phải là thứ mà Thiên Vương cấp long năm sao có thể so bì được.