Chiến Thần Bất Bại

Chương 1692




Chương 1692

Quản gia nghe vậy thì vội vàng dẫn theo mấy người chạy nhanh lên tầng hai.

 

“Cô hai! Cô hai cô mở cửa ra đi!”

 

Chẳng mấy chốc, trên tầng đã truyền tới những tiếng gõ cửa dồn dập.

 

“Ông à, tôi gọi nãy giờ mà phòng cô hai không có ai ra mở cửa!”

 

Quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán, chạy xuống dưới vội vàng nói.

 

“Vậy thì còn đợi gì nữa, mau đạp cửa ra cho tôi!”

 

Đàm Xương Vận sốt ruột tới mức vành mắt đã đỏ ửng.

 

Lúc này, cụ ta vô cùng hối hận đấm lên ngực mình, thật ra bất luận là Đàm Hiểu Linh hay là Đàm Hiểu Vân, cụ ta đều vô cùng yêu thương, chỉ là bị tình thế bức ép nên mới nói ra mấy lời như vậy.

 

Bây giờ cháu gái của mình thật sự muốn tự sát, Đàm Xương Vận đã vô cùng hối hận.

 

Tiêu Chính Văn không kịp nghĩ gì nhiều, bước nhanh lên tầng hai, đẩy mấy người giúp việc của nhà họ Đàm ra, giơ chân lên đạp tung cánh cửa.

 

Trong phòng tối đen như mực, chỉ thấy một dải lụa trắng đang quấn quanh cổ của Đàm Hiểu Vân, cơ thể cô ấy lơ lửng giữa khoảng không.

 

“A? Cô hai…”

 

Quản gia vừa định tiến lên trước, Tiêu Chính Văn đã xông vào trong phòng, giơ tay gỡ dải lụa ra khỏi cổ Đàm Hiểu Vân rồi đỡ cô ta xuống dưới.

 

Lúc này, cơ thể của Đàm Hiểu Vân đã hơi lạnh, chỉ là vẫn chưa lạnh ngắt mà thôi.

 

Tiêu Chính Văn vội vàng giơ tay đặt lên trên mạch của Đàm Hiểu Vân, lúc này mạch của cô ta đã vô cùng yếu ớt, nếu như muộn thêm mười phút nữa thì dù thần tiên có tới cũng chẳng thể cứu nổi!

 

“Cô hai! Cô hai!”

 

Mấy người giúp việc vội vàng chạy tới ôm Đàm Hiểu Vân lên trên giường, thế nhưng dù cho bọn họ có hô hoán thế nào thì Đàm Hiểu Vân vẫn nhắm nghiền hai mắt y như cũ.

 

Lúc này, Đàm Xương Vận và hai người đàn ông trung niên cũng tới trước cửa, một người đàn ông trung niên trong số đó sải bước lao tới trước giường của Đàm Hiểu Vân, vội vàng gào lên: “Hiểu Vân! Hiểu Vân! Con không thể chết được đâu! Bố chỉ có một đứa con gái là con thôi!”

 

“Hiểu Vân à!”

 

Đàm Xương Vận đưa tay lau nước mắt, run rẩy đi tới trước giường, nhìn thấy Đàm Hiểu Vân đang hấp hối trên giường thì đột nhiên nước mắt cứ thế tuôn ra.

 

“Nếu như cô ta chết thì tất cả mấy người đều phải chịu trách nhiệm!”

 

Tiêu Chính Văn nói, đẩy đám người nhà họ Đàm ra, lấy ra ba cây kim châm từ trong ống tay áo, lần lượt châm xuống mấy điểm huyệt trên người Đàm Hiểu Vân.

 

Nếu như không phải Tiêu Chính Văn có hiểu biết sâu sắc về những ghi chép có liên quan tới y học trong Thiên Sơn Thư Lục thì hôm nay, ngay cả anh cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn Đàm Hiểu Vân lìa đời.