Chiến Thần Bất Bại

Chương 1432: Học viện kiếm thuật Thiên Sơn




Đúng lúc này một ông lão vội vàng chạy vào trong đám người nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, xin cậu hãy nể tình Hồng Học phạm lỗi lần đầu mà tha cho ông ta một mạng”.

“Hơn nữa ông ta còn là viện phó học viện kiếm thuật Thiên Sơn, nếu cứ giết ông ta ở đây thì quả thật… mặt mũi Thiên Sơn rất khó coi, cũng không có lợi cho sự hòa thuận của giới chính trị và năm đại danh sơn”.

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhíu mày nói: “Ồ? Cho hỏi ông là ai đấy?”

Ông lão vội bước đến chắp tay nói: “Tôi… Đồng Thiên Thư, trưởng lão chấp sự học viện kiếm thuật Thiên Sơn, mấy ngày trước viện phó Trương xuống núi, tôi chưa thể đi theo kịp lúc nên mới có chuyện viện phó Trương tin và nghe theo lời kẻ xấu…”

Ông lão còn chưa nói hết câu, Tiêu Chính Văn lạnh lùng ngắt lời: “Ồ? Nghe lời kẻ xấu? Nếu hôm nay không phải tôi đến đây, không biết nhà họ Lãnh có thể được đòi lại công bằng hay không?”

“Người Thiên Sơn các ông tùy tiện cưỡng ép dân lành trên đường, đây là chuyện mà mọi người trong giới võ thuật nên làm sao? Lẽ nào người của mấy đại danh sơn đều có gia giáo này hả?”

“Chuyện này…”

Đồng Thiên Thư bị mấy câu của Tiêu Chính Văn làm cho nghẹn họng.

Quả thật như Tiêu Chính Văn nói, nếu không có Tiêu Chính Văn thì hôm nay cháu dâu của nhà họ Lãnh chắc chắn sẽ bị dẫn đi.

Còn khách mời ở đó cũng đừng hòng sống sót.

Đây chính là sự ngang ngược của Thiên Sơn.

“Cậu Tiêu, chúng ta đều là người luyện võ, ít nhiều gì cũng có hơi kích động nên mong cậu Tiêu nể…”

“Kích động? Ông bảo cái này là kích động sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng trừng mắt nhìn Đồng Thiên Thư, ánh mắt toát lên tia sát khí.

Sau đó chắp một tay sau lưng chỉ vào Trương Hồng Học nói: “Đường đường là viện phó học viện kiếm thuật Thiên Sơn, ông ta sẽ bị kẻ xấu che mắt sao? Tôi cảm thấy rất khó hiểu”.

“Tôi nghĩ vị viện phó Trương này đã biết sự thật trước đó, sở dĩ vẫn muốn làm thế chắc là vì muốn làm nên uy danh của Thiên Sơn với giới thế tục, để người trong thiên hạ đều nhìn thấy sự ngang ngược của Thiên Sơn”.

“Để tất cả người dân Hoa Quốc đều biết Thiên Sơn có thể xem thường pháp luật Hoa Quốc, có thể tùy ý cướp bóc giết người, chắc tôi không nói sai đâu nhỉ?”

Tiêu Chính Văn vừa giẫm lên mặt Trương Hồng Học, vừa lạnh lùng hỏi.

Thấy thế sắc mặt Đồng Thiên Sơn càng trở nên khó coi hơn.

Tiêu Chính Văn không phải đạp lên mặt Trương Hồng Học mà là đang đạp lên thể diện của cả Thiên Sơn.

Lúc này đã có rất nhiều phóng viên của các đài truyền hình và hơn hai mươi máy quay đang phát sóng trực tiếp cho cả nước.

Tiêu Chính Văn còn cố ý nói lớn thân phận Trương Hồng Học và hai chữ Thiên Sơn để tất cả mọi người biết rõ cho dù là Thiên Sơn hay Trương Hồng Học thì mọi người đều bình đẳng trước luật pháp.

“Cậu Tiêu, lẽ nào cậu thật sự không nể mặt Thiên Sơn được sao?”

Đồng Thiên Thư nghiến răng thấp giọng nói.

“Ông mà nói thêm một chữ nữa thì chết!”

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Đồng Thiên Thư, lạnh lùng nói.

Nghe thế sắc mặt Đồng Thiên Thư thay đổi, lửa giận cũng bùng lên.

Tiêu Chính Văn cũng ngông cuồng quá, cụ ta là trưởng lão học viện kiếm thuật Thiên Sơn đấy.

Thế mà lại dám uy hiếp cả cụ ta?

“Hôm nay, Tiêu Chính Văn tôi nói cho tất cả môn phái võ tông bao gồm cả năm đại danh sơn biết, cho dù là ai đang ở trong thế gian này bắt buộc phải tuân thủ luật pháp Hoa Quốc, ai dám làm trái đều quy vào tội chết”.

“Chẳng phải Trương Hồng Học muốn giết người tránh họa sao? Vậy thì được, học viện kiếm thuật Thiên Sơn không nhất thiết phải tồn tại nữa, Long Nguyệt!”

Tiêu Chính Văn ra lệnh, Long Nguyệt mặc một bộ đồ bình thường bước ra khỏi đám đông đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, đứng nghiêm nói: “Long Vương, có thuộc hạ!”

“Truyền lệnh của tôi, mười phát vũ khí hạt nhân, mục tiêu là học viện kiếm thuật Thiên Sơn, năm phút sau tôi muốn xem học viện kiếm thuật biến mất khỏi nơi này”.

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Long Nguyệt chào theo kiểu quân đội nói: “Rõ!”

Lệnh vừa được ban ra, người dân cả Hoa Quốc đều nghe rõ mồn một qua tivi.

Ngay cả Trương Hồng Học cũng khiếp sợ đến độ mặt mày trắng bệch, vội vàng ôm chân Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, xin cậu hãy nương tay, học viện kiếm thuật Thiên Sơn có đến hàng nghìn đệ tử. Cầu xin cậu rộng lòng tha cho họ đi”.

Bốp!

Tiêu Chính Văn giơ chân lên đạp một cú khiến Trương Hồng Học văng ra xa mười mấy mét, chỉ vào khách mời trong hội trường lạnh lùng nói: “Chẳng phải vừa rồi ông muốn giết chết họ ở đây sao? Lẽ nào họ không phải người?”

“Chỉ có mạng người Thiên Sơn ông mới quý sao? Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu còn lần sau tôi chắc chắn sẽ san bằng Thiên Sơn. Long Nguyệt, chấp hành lệnh”.

“Rõ!”

Long Nguyệt lấy điện thoại ra bấm gọi một dãy số, sau đó nhắc lại mệnh của Tiêu Chính Văn lần nữa.

Chưa đầy hai phút, mười mấy vũ khí hạt nhân hạng nặng lần lượt bay lên trời nhắm thẳng về phía học viện kiếm thuật Thiên Sơn.

“Thôi xong! Thông báo cho tất cả mọi người mau chạy khỏi học viện kiếm thuật”.

Lạc Trường Sinh vừa chạy vừa sốt ruột hét lên.

Nhưng tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Lạc Trường Sinh không hiểu tại sao lại bảo mọi người chạy ra khỏi học viện.

Hơn nữa Thiên Sơn có quy định, không thể tùy ý đi lại giữa các viện, rời khỏi học viện kiếm thuật thì có thể đi đâu?

Vào lúc này mười mấy vệt sáng trắng rơi từ trên trời rơi xuống.

“Ầm ầm ầm!”

Mười mấy cột khói hình nấm nổ tung lên trời.

Vầng sáng chiếu đến cực điểm, chói mắt hơn cả mặt trời trên bầu trời kia nữa.

Cho đến khi ánh sáng tiêu tan, học viện kiếm thuật Thiên Sơn đã trở thành một vùng đất hoang tàn.

Tiếng nổ tung cực lớn vang lên khiến cả Trương Hồng Học cũng nghe rõ mồn một.

Lúc này lão đã sợ đến mức không nói được gì.

Ngọn núi cao ở học viện kiếm thuật Thiên Sơn đó đã bị san bằng trong thoáng chốc.

Ngoài Lạc Trường Sinh, trong học viện kiếm thuật Thiên Sơn không một ai sống sót.

Người dân cả nước đều cùng lúc nhìn thấy cảnh tượng khiến ai cũng sợ hãi.

Năm đại danh sơn lớn cũng bắt đầu nhốn nháo.

Một lời không hợp là động đến vũ khí hạt nhân hủy diệt học viện kiếm thuật Thiên Sơn?

Tiêu Chính Văn ngang ngược đến mức nào?

Đồng Thiên Thư nghiến răng ken két, quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, chuyện này chỉ do một mình Trương Hồng Học gây ra, cậu lại hủy diệt hàng nghìn đệ tử của học viện kiếm thuật Thiên Sơn. Lẽ nào cậu không thấy chuyện này quá đáng lắm sao?”

“Còn nữa, Thiên Sơn là một trong số những nơi bắt nguồn của võ tông, lẽ nào cậu không sợ sau khi cường giả ngoài lãnh thổ quay về sẽ tìm cậu tính sổ?”

Bây giờ học viện kiếm thuật Thiên Sơn đã bị hủy, chắc chắn không chỉ là chuyện của Thiên Sơn mà là năm đại danh sơn đều không còn mặt mũi nào nữa.

Tiêu Chính Văn đang cảnh cáo năm đại danh sơn thay giới chính trị.

Chỉ là cụ ta vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, một tiếng bạt tai rõ to vang lên, Đồng Thiên Thư bị đánh đầu nghiêng sang một bên, văng ra xa hàng trăm mét.

Mặt cụ ta biến dạng, răng nửa bên mặt cũng lộ ra ngoài.

“Tiêu Chính Văn!”

Đồng Thiên Thư che khuôn mặt biến dạng, nghiến răng nghiến lợi bò dậy từ dưới đất, lửa giận trong mắt bùng cháy, căm hận nhìn Tiêu Chính Văn.

Nhưng ngay sau đó Tiêu Chính Văn trở tay đánh thẳng vào đỉnh đầu Trương Hồng Học.

“Rắc”, đầu Trương Hồng Học lập tức nở hàng ngàn đóa hoa.

Vật thể đỏ trắng trong đầu chảy ra đầy đất.

“Rầm!”

Tiêu Chính Văn đá thi thể Trương Hồng Học ra xa hàng trăm mét, rơi xuống trước mặt Đồng Thiên Thư.

“Đưa thi thể ông ta cút về Thiên Sơn!”

Đồng Thiên Thư nhìn thi thể dưới đất, tức giận đến mức cả người run lẩy bẩy, hơi thở đang sợ bỗng dâng lên như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ quyết đấu sống còn với Tiêu Chính Văn.

Nhưng không lâu sau cụ ta đè nén cơn giận trong lòng xuống, kết cục của mười một lão già Hoa Sơn ngay trước mắt, với sức lực của một mình cụ ta thì đâu phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn?

“Tiêu Chính Văn, Thiên Sơn nhất định sẽ ghim chặt chuyện hôm nay, sau này Thiên Sơn sẽ phải đòi lại công bằng”.

Đồng Thiên Thư ném lại một câu rồi ôm thi thể Trương Hồng Học xoay người rời đi.