Chiến Thần Bất Bại

Chương 1410: Chém Ahexangin




Thấy con dao quân đội năm cạnh đang lao về phía ngực mình, vua Arthur vội vàng giơ thanh kiếm lên đỡ đòn.

Nhưng ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng ầm cực lớn, con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên qua thanh kiếm dài, hơn nữa không hề giảm tốc độ đâm thẳng vào ngực vua Arthur.

“Cậu… cậu… sao cậu lại có sức chiến đấu của cảnh giới Thiên Thần ba sao?”

Đến khi chết vua Arthur vẫn không hiểu tại sao.

Rõ ràng Tiêu Chính Văn chỉ mới có thực lực Thiên Thần một sao, sao cảnh giới có thể đột phá lên đến hai bậc vậy?

“Ông không cần biết!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Khoảnh khắc con dao quân đội năm cạnh quay ngược lại, lần nữa đâm vào vua Arthur từ đằng sau.

Bùm!

Cơ thể vua Arthur biến thành một màn sương máu rồi tan biến trong không trung.

Thanh kiếm của cụ ta cũng vỡ thành từng mảnh rồi phân tán trong không trung.

Bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần, niềm tin mạnh nhất của Âu Lục đều biến thành khói bụi trong tích tắc.

Mọi người xem trận chiến bên dưới đều đồng loạt quỳ xuống.

Lúc này trong mắt họ Tiêu Chính Văn chính là Thiên Thần giáng trần.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn vào trong cái hố hình người ở đằng xa, sau đó vung tay lên, cơ thể máu thịt lẫn lộn của Ahexangin lập tức bay lên.

Một tay xách cổ áo Ahexangin, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt, trầm giọng hỏi: “Âu Lục mạnh lắm sao?”

Lúc này Ahexangin đâu còn sức để đáp lời.

Xương cốt cả người từ trên xuống dưới đều bị đánh gãy, cụ ta là cường giả sắp bước vào cảnh giới Thiên Thần ba sao đấy.

Chí ít trước khi cường giả ngoài lãnh thổ quay về, cụ ta chính là người mạnh nhất ở cả Âu Lục.

Nhưng lúc này cụ ta chẳng còn sức để vung nắm đấm lên nữa.

Ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Chính Văn khiến cụ ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Cụ ta đã nhìn thấy tình trạng chết của ba người kia, cụ ta không muốn chết.

Đạt đến cấp bậc của cụ ta, đã thầm xem thường những thứ tầm thường ngoài thế giới, thể diện hay vinh nhục gì đó đều không quan trọng nữa.

Chỉ cần cụ ta còn sống thì vẫn còn cơ hội trở mình.

“Giết tôi? Ông xứng sao? Bốn người các ông tự xưng là mạnh nhất Âu Lục nhưng mặt dày không biết xấu hổ muốn ỷ nhiều đánh ít, chỉ dựa vào các ông mà cũng dám huênh hoang lớn lối trước mặt tôi à?”

Ahexangin há to miệng nhưng cổ họng lại không thể phát ra tiếng.

Cụ ta cảm thấy cực kỳ hối hận, vương thất Lý Tâm bị giết sạch có liên quan gì đến cụ ta?

Chẳng qua bản thân chỉ muốn tạo ra cảm giác tồn tại trước khi cường giả ngoài lãnh thổ quay về, để người Âu Lục biết cụ ta vẫn còn sống.

Nhưng kết quả lại khiến cụ ta không thể lường trước.

“Cứu… cứu tôi…”

Ahexangin nhìn Andre bằng ánh mắt van xin.

Cụ ta mong Andre có thể giúp mình cầu xin với Tiêu Chính Văn biết bao, hy vọng Tiêu Chính Văn có thể tha cho cụ ta một mạng biết nhường nào.

Andre bất lực cười nói: “Tôi đã khuyên các ông là hòa hợp mới quan trọng ngay từ đầu rồi, nhưng các ông thì sao? Chẳng phải nói Andre tôi phản bội Âu Lục à?”

“Vừa lúc nãy thôi, chẳng phải các ông còn mở miệng ra là gọi tôi kẻ phản bội sao?”

“Bây giờ ông còn mặt mũi kêu cứu với tôi? Ahexangin, trước đây tôi thật sự rất kính trọng ông, nhưng bây giờ ông chẳng khác nào mấy đám tầm thường ngoài kia”.

“Một kẻ thấp kém không biết xấu hổ, lật lọng, tham sống sợ chết như ông không đáng để người Âu Lục xem ông là tín ngưỡng tinh thần”.

“Uy phong lúc nãy của ông đâu rồi? Cầu xin cậu Tiêu? Xin lỗi nhé, tôi không có tư cách đó!”

Nói rồi Andre quay mặt sang một bên, không liếc nhìn Ahexangin thêm một cái nào nữa.

Đám người xem trận đấu cũng đồng loạt cúi đầu thở dài.

Đây chính là nghe danh không bằng gặp mặt mà mọi người thường nói.

Ahexangin bây giờ đâu còn uy phong của kẻ chiến thắng, đâu còn giống một vị anh hùng tung hoành khắp nơi?

Như Andre đã nói, cụ ta chính là một kẻ không biết xấu hổ.

Thậm chí không có khí phách đối mặt với cái chết.

Tại sao họ lại tôn kính một tên chẳng ra gì như thế?

Thậm chí có vài quý tộc tháo huy hiệu thanh giáo dài màu bạc của Ahexangin xuống rồi giẫm đạp dưới chân.

“Tiêu Chính Văn, cậu… cậu không thể giết tôi, tôi là người đại diện cho cường giả ngoài lãnh thổ của gia tộc Saxon ở Âu Lục. Cậu giết tôi thì họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu”.

Ahexangin vừa nói thế, tất cả quý tộc Âu Lục đều ngẩng phắt lên, nhìn Ahexangin bằng ánh mắt căm thù.

Người Saxon?

Hơn một nghìn năm trước, chính vì sự xâm lược của người Saxon mà toàn bộ Âu Lục đều chìm trong cảnh khốn khổ.

Những tên súc sinh này thậm chí còn không tha cho đứa trẻ chỉ mới mấy tuổi, những nơi chúng đi qua đều là đất cằn ngàn dặm.

Mãi cho đến khi vua Frank khởi dậy mới đuổi người Saxon ra khỏi Âu Lục.

“Giết ông ta!”

“Giết ông ta!”

“Tên súc sinh này!”

Bên dưới vang lên những tiếng hét đầy tức giận.

Sở dĩ họ tức giận như thế không chỉ là vì thân phận của Ahexangin, mà là họ cũng đang thầm oán hận bản thân, Âu Lục mà họ vẫn luôn tự cho rằng đứng đầu văn minh khoa học kỹ thuật, đi đầu về trí tuệ thế mà lại nhận một tên phản bội làm cha hàng nghìn năm.

Đây quả thật là một cái tát thật đau cho mọi người trên cả Âu Lục.

“Tìm tôi tính sổ? Được, tôi đợi chúng!”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, ngón tay hơi dùng sức, một tiếng rắc vang lên, cổ Ahexangin đã gãy.

Một thi thể tràn đầy tội ác rơi xuống trong không trung.

“Đây chính là tín ngưỡng của các người à? Đây chính là niềm tự hào của Âu Lục các người sao?”

“Ngay cả là địch hay là bạn cũng không phân biệt được, ai cho các người tự tin để các người tự cho mình có cảm giác ưu việt như thế?”

Tiêu Chính Văn chế giễu nhìn tất cả quý tộc Âu Lục ở bên dưới.

Ngay cả Andre cũng không khỏi đỏ mặt, cúi đầu xuống.

Đây chẳng khác nào một đứa trẻ có IQ thấp luôn xem tên thổ phỉ giết cả gia đình mình là bố mẹ ruột của mình, là người cứu rỗi cuộc đời mình.

Nếu không có Tiêu Chính Văn, có thể ngay cả cháu chắt của họ đều sẽ luôn xem kẻ địch là bố, là mẹ.

“Quỳ xuống!”

Tiêu Chính Văn quát một tiếng như sấm sét từ chín tầng mây.

Tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, ngay cả những đại diện của mười gia tộc lớn cũng quỳ xuống.

Hàng nghìn năm trở lại đây, vùng đất Âu Lục này chưa từng bị ai chinh phục.

Nhưng lúc này lãnh đạo cấp cao và quý tộc đại diện cho cả Âu Lục đều bị Tiêu Chính Văn giẫm đạp dưới chân.

Cái quỳ gối này tượng trưng cho việc cả Âu Lục đều bị một mình Tiêu Chính Văn đè ép không ngẩng đầu lên được.

Ở phía đằng xa, Trương Lăng Phong nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi có cảm giác bội phục Tiêu Chính Văn.

Như Tiêu Chính Văn nói, người Hoa Quốc đi đến đâu cũng đều là một nhà.

Có thể đấu đá trong nhà, thậm chí có thể chảy máu.

Nhưng rời khỏi Hoa Quốc, mỗi một người Hoa Quốc đều chỉ có một linh hồn.

Trước đó hắn nghĩ mình có thể vượt qua Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này hắn mới nhận ra mình và Tiêu Chính Văn cách biệt cực kỳ xa.

Bất kể cho hắn bao nhiêu thời gian, hắn cũng không thể làm được như Tiêu Chính Văn.

“Haizz!”

Trương Lăng Phong thở dài, buông kính viễn vọng xuống, vô cùng lạc lõng đi về phía học viện võ thuật.

Lúc này Tiêu Chính Văn lại nhìn Andre nói: “Lúc nãy ông cũng muốn ra tay sao?”

Andre không khỏi run lên, vội giải thích: “Cậu Tiêu, dù có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám. Sau trận chiến ở vùng biển quốc tế đó, tôi không dám có nửa phần bất kính với cậu Tiêu”.

“Tấm lòng này tỏ rõ như trăng sao, có trời đất chứng giám”.

Nói xong, Andre quỳ xuống trước ánh nhìn của tất cả mọi người.

Đây đã không phải là lần đầu ông ta quỳ ở trước mặt Tiêu Chính Văn nữa rồi.

Nhưng lần này đủ để cứu Âu Lục.

Đúng lúc này dưới chân núi bỗng vang lên một giọng nói cực kỳ khó chịu, lớn giọng chất vấn: “Tiêu Chính Văn, cậu có biết cậu đã gây ra tai họa lớn thế nào cho Hoa Quốc không?”