Chiến Thần Bất Bại

Chương 1403: Không tránh được thì đánh




Ngay khi Andre vừa cất lời, ở đường chân trời, bốn luồng sáng khác màu cùng phóng lên, bao trùm toàn bộ Âu Lục.

Ngoại trừ gia tộc Asia Lanci, ở Âu Lục còn có ba vị cường giả cảnh giới Thiên Thần ở ẩn.

Mặc dù ba người kia đã không xuất hiện gần hai trăm năm.

Nhưng lúc này, tất cả mọi người ở Âu Lục đều cảm nhận được sự đáng sợ của ba người bọn họ.

Cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao!

Andre cảm nhận được áp lực bốn phía mạnh mẽ không gì sánh được, trong lòng chợt trầm xuống.

Lúc này, bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần đã đồng thời tuyên chiến với Tiêu Chính Văn.

Uy lực của bọn họ bao trùm toàn bộ Âu Lục, đây như một lời tuyên bố với Tiêu Chính Văn về quyền kiểm soát của bọn họ đối với Âu Lục.

Cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng có giới hạn nhất định, dù sao Tiêu Chính Văn cũng là cường giả cảnh giới Thiên Thần, nếu vượt qua giới hạn này thì sẽ bị bọn bọ áp chế mạnh mẽ!

Thậm chí còn có thể khiến Tiêu Chính Văn chôn thân ở đây!

Tiêu Chính Văn chỉ đáp lại Andre bằng một nụ cười lãnh đạm, sau đó quay người đi về phía học viện võ thuật.

Lúc này, toàn bộ học viện võ thuật đều đang bàn tán xôn xao.

Vương tộc Lý Tâm bị tiêu diệt rồi!

Hơn nữa, tin tức cả tộc bị giết là một tin kinh thiên động địa đối với những học viên bản địa Âu Lục.

Không chỉ có các học viên đang thảo luận về vấn đề này mà ngay cả những giáo viên cũng đang bàn tán xem kẻ đã tàn sát vương tộc Lý Tâm sẽ bị xử lý thế nào.

Mọi người đều cảm nhận được bầu không khí chết chóc bao trùm, từ trong áp lực nghẹt thở ấy, bọn họ cũng cảm nhận được một trận chiến kinh hoàng đang gần kề.

Ngược lại, Đông Phương Tuyết Ngưng - người luôn thù hận và muốn giết chết Tiêu Chính Văn, lúc này lại vô cùng yên lặng.

Đứng trước cửa sổ lễ đường, cô ta nhìn bốn luồng ánh sáng đó, trong đầu đầy suy nghĩ.

Nhà họ Đông Phương phái cô ta đến Âu Lục là để vực dậy nhà họ Đông Phương.

Nhưng trở thành kẻ thù của Tiêu Chính Văn có thực sự là khôn ngoan hay không?

Một người mà ngay cả Andre cũng phải quỳ gối và tôn thờ thì nhà họ Đông Phương có thể xử lý nổi sao?

Lần đầu tiên Đông Phương Tuyết Ngưng nghi ngờ về sức mạnh của nhà họ Đông Phương, hơn nữa cũng không thấy tự tin về sự lựa chọn của mình.

Khi cô ta nghĩ rằng mình có thể gả cho Filkant, mượn sức mạnh của gia tộc Kanter để trấn áp Tiêu Chính Văn thì đối phương đã khiến người đứng đầu Âu Lục phải đầu hàng!

Đối thủ bây giờ còn là bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần!

Nhà họ Đông Phương lấy gì để so với Tiêu Chính Văn đây?

Cô ta lấy cái gì để trấn áp Tiêu Chính Văn đây?

Cường giả cảnh giới Thiên Thần, cho dù đến bất kỳ nơi nào trên thế giới cũng đều được tôn trọng.

Bất luận là ai cũng không thể khinh thường một cường giả cảnh giới Thiên Thần vừa trẻ vừa mạnh như vậy!

Vào đêm đó, một ông lão người Phá Lý nhìn về phía bốn luồng ánh sáng kia, rồi nghiêm túc dặn dò: “Lập tức điều động quân đội toàn quốc, tiến hành giới nghiêm trên tất cả đường phố!”

“Cường giả cảnh giới Thiên Thần giao chiến không phải là chuyện nhỏ, thông báo cho tất cả người dân, tuyệt đối không được ra khỏi nhà, tuyệt đối không được đến xem trận chiến!”

Ông lão nhìn bốn luồng ánh sáng, thở dài lo lắng.

Người bình thường như bọn họ chẳng qua chỉ là một bầy sâu con kiến trong mắt cường giả cảnh giới Thiên Thần mà thôi.

Lúc xảy ra giao chiến, các cường giả sẽ không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ!

Còn những gì ông ta có thể làm cũng chỉ là cố gắng hết sức để đảm bảo rằng thường dân không bị ảnh hưởng!

Không chỉ là nước Phá Lý, mà cả Âu Lục, gần như chỉ trong một đêm, đã bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu cấp một.

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Chính Văn - vua Bắc Lương của Hoa Quốc đích thân đánh giết đến tòa lâu đài của vương tộc Lý Tâm, tin tức cả tộc diệt vong lan truyền náo động cả thế giới!

“Thật to gan, dám chém giết đến Âu Lục chúng ta! Bất cứ giá nào cũng phải giết chết Tiêu Chính Văn!”

Một người đàn ông trung niên đập bàn đứng dậy, giọng nói vang xa hàng trăm mét.

Lúc này, các gia tộc lớn ở Âu Lục đã sẵn sàng hành động.

Cao thủ của mười gia tộc lớn đều sẵn sàng tham chiến!

Ngược lại, Tiêu Chính Văn lại vô cùng bĩnh tĩnh, trở về học viện võ thuật.

Anh cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn đến thư viện, tiếp tục đọc tài liệu về vùng ngoài lãnh thổ.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa cường giả cảnh giới Thiên Thần và cường giả cảnh giới Thiên Vương là ở tâm tính!

Bất luận là ở đâu, khi nào cũng có thể giữ tâm trạng bình lặng như nước, không chút gợn sóng!

Mãi cho đến sáng hôm sau, sau khi Tiêu Chính Văn đọc xong hết tài liệu, anh mới chậm rãi đóng tài liệu trong tay lại, sau đó đứng dậy ra khỏi thư viện.

Vừa ra đến cửa đã thấy Andre vẫn cung kính đứng ở cửa, canh gác cho Tiêu Chính Văn cả đêm.

“Cậu Tiêu, cuộc đại chiến lần này có thể tránh được không?”

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước ra khỏi thư viện, Andre bước lên nói.

Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, trận chiến giữa các cường giả cảnh giới Thiên Thần chắc chắn sẽ gây ra thiệt hại không thể tưởng tượng được cho Âu Lục!

Thậm chí còn có thể biến Âu Lục thành một vùng đất chết xác chất thành núi máu chảy thành sông!

“Tránh sao? Tôi nghĩ ông không nên hỏi tôi chuyện đó!”

Ánh mắt Tiêu Chính Văn mờ mịt, nhìn về phía mấy luồng ánh sáng, cười khẩy nói.

“Cậu Tiêu, chỉ cần cậu rời khỏi Âu Lục...”

“Tại sao tôi phải rời đi? Hôm đó ở Hoa Quốc, Charlie đã tùy ý mưu hại tướng lĩnh cấp cao của Hoa Quốc, vậy lúc đó, sao hắn không nghĩ đến việc rời khỏi Hoa Quốc?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cắt ngang.

Andre nghe vậy, bất lực lắc đầu, thở dài.

Tiêu Chính Văn từ từ bước xuống bậc thềm của thư viện, nhưng trong mỗi bước đi, khí thế lại tăng thêm một phần.

Cho đến khi bước xuống bậc thứ mười, sau lưng Tiêu Chính Văn chợt xuất hiện một luồng ánh sáng xen lẫn màu vàng, đỏ, trắng.

Đây cũng là thái độ của Tiêu Chính Văn đối với bốn vị cường giả cảnh giới Thiên Thần kia.

Anh đã nhận lời thách thức!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía luồng ánh sáng phía sau Tiêu Chính Văn.

Thậm chí còn có một số người đã bị dọa sợ đến mức nghẹn họng nhìn trân trối.

Luồng ánh sáng kia lóe lên, bóng dáng của Tiêu Chính Văn chớp chớp, rồi biến mất giữa học viện võ thuật.

Trương Lăng Phong nhìn về phía luồng ánh sáng mà Tiêu Chính Văn phát ra, lắc đầu cười khổ.

Mặc dù hắn là người nhà họ Trương, từ nhỏ đã được nhà họ Trương coi trọng, nhưng so với thành tích hiện giờ của Tiêu Chính Văn thì hắn chẳng có gì đáng nhắc tới!

Riêng dũng khí dám ứng chiến với bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần ở Âu Lục của Tiêu Chính Văn cũng đã vượt xa khả năng cả đời này của hắn.

Lúc này, năm luồng ánh sáng gần như cùng một lúc hướng về phía ngọn núi tuyết lớn.

Dưới ngọn núi phủ đầy tuyết trắng đó, còn có một tòa lâu đài cổ kính ngàn năm không đổ!

Lâu đài cổ này đã chứng kiến Âu Lục từ suy tàn đến vinh quang trong hàng nghìn năm.

Lúc này, hàng nghìn người xem đã tập trung bên ngoài lâu đài, thậm chí còn có tất nhiều người đã đến đây từ đêm hôm trước.

Các tướng quân, nguyên soái của mười mấy nước lớn cũng đang cầm ống nhòm quan sát về phía đỉnh núi, dưới sự bảo vệ của binh lính.

Trong số bọn họ, ai cũng là nhân vật lãnh tướng của một nước.

Có thể nói, tất cả những nhân vật quan trọng ở Âu Lục đều tập trung hết về đây.

Tất cả mọi người đều đang mong chờ trận chiến hoành tráng nhất Âu Lục trong hàng trăm năm qua!

Đồng thời, sự xuất hiện của bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần trong trận chiến này sẽ liên quan đến sức mạnh của Âu Lục trong tương lai.

Đại diện của mười gia tộc lớn cũng lần lượt đứng trên đỉnh lâu đài cổ, nhìn về phía ngọn núi phủ đầy tuyết.

Cường giả cảnh giới Thiên Thần trẻ nhất Hoa Quốc ứng chiến với bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần của Âu Lục, trận chiến này bất kể là thua hay thắng đều được ghi vào sử sách!

Được trở thành nhân chứng cho trận chiến này cũng là một khoảnh khắc vinh quang trong cuộc đời của họ!

“Mọi người nhìn kìa! Cậu ta đến rồi!”

Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía xa xăm.

Một luồng khí tức dữ dội hóa thành một luồng ánh sáng phóng về phía đỉnh núi tuyết với tốc độ cực nhanh.