Chiến Thần Bất Bại

Chương 1394: Linh Huyết Đan




Từ khi học viện võ thuật thành lập tới nay vẫn chưa tổ chức kỷ niệm ngày thành lập trường.

Thật ra nói là kỷ niệm ngày thành lập, mục đích chỉ là để cho tất cả học viên lựa chọn bè phái mà thôi!

Mỗi người đều có thể nhân cơ hội này tạo dựng quan hệ với cường giả mà mình để tâm tới.

Thêm một bước kéo tất cả các quốc gia đứng về phía đối lập với Hoa Quốc.

Đặc biệt là trong số những người ở đây còn cả thành viên của phái Quang Minh cũng có thể tận dụng cơ hội này để thăm dò thái độ của phái Quang Minh với học viện võ thuật, có thể nói là một mũi tên trúng ba đích!

Tối ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn cũng nhận được thông báo tới tham dự buổi liên hoan mừng kỷ niệm thành lập trường.

Vốn dĩ Tiêu Chính Văn không định tham gia, thế nhưng Emily cứ mời hết lần này tới lần khác nên cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý!

Đối với Tiêu Chính Văn mà nói, gia tộc Rhodes cũng là một trợ lực lớn trong Âu Lục, dù gì Helrod đã nói cho Tiêu Chính Văn biết hết toàn bộ những bí mật có liên quan giữa vùng ngoài lãnh thổ và học viện võ thuật.

Từ trong lời nói và việc làm của cụ ấy, Tiêu Chính Văn cũng có thể đoán ra được gia tộc Rhodes rất có khả năng trở thành con cờ mấu chốt làm tan rã liên minh của mười gia tộc lớn!

Tối ngày hôm đó, đại lễ đường của học viện võ thuật đã được bài trí đâu ra đó từ rất sớm, dưới sự chói lóa của vô số ánh đèn neon rực rỡ như ánh sao, cả đại lễ đường khoác lên một bầu không khí lễ hội rộn ràng.

Trên mấy chục chiếc bàn dài cũng được xếp chật kín đủ loại rượu ngon và cao lương mĩ vị.

Rất nhiều học viên đều đang túm năm tụm ba tìm chỗ ngồi hợp với ý mình.

Emily vừa mới xuất hiện bên trong đại lễ đường đã bị một đám người rất đông quây lấy, dù gì cô ấy cũng là con gái của gia tộc Rhodes, lại là một trong số ba cô gái xinh đẹp nhất Âu Lục, người theo đuổi nhiều đến độ không thể đếm hết!

Tiêu Chính Văn lách ra khỏi đám người rồi bước đến một chiếc bàn tròn bên trong góc phòng.

Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng lạnh lùng đưa mắt nhìn Tiêu Chính Văn, trong lòng đang thầm cười toan tính, tối ngày hôm nay Lữ Thanh Dương nhất định sẽ tặng cho anh một món quà lớn!

“Theo tôi thấy mãi tới tận bây giờ tên Tiêu Quân Lâm này vẫn không biết bản thân sắp phải đối mặt với điều gì!”

Trương Lăng Phong cười lạnh lùng nói.

Đông Phương Tuyết Ngưng lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Loại người giống như hắn căn bản sẽ không hiểu được đắc tội với Lữ Thanh Dương sẽ có hậu quả như thế nào, dù gì nơi này cũng là Âu Lục, không phải Hoa Quốc!”

Hai người nói xong đứng dậy bước về phía sân khấu.

Cả học viện võ thuật hiện giờ, có ai không biết Đông Phương Tuyết Ngưng là bạn gái của Filkant đâu chứ?

Vị trí hàng đầu và bắt mắt nhất đương nhiên chỉ có thể dành cho cô ta!

Khi hai người bước vào trong tầm mắt của mọi người, ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía Đông Phương Tuyết Ngưng, hơn nữa không ít người đều đang thì thầm bàn tán!

Cảm nhận được vẻ ngưỡng mộ trong ánh mắt của mọi người, Đông Phương Tuyết Ngưng nở một nụ cười cao ngạo.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã đồng loạt ngồi xuống.

Một lãnh đạo học viện bước lên sân khấu, bắt đầu bài phát biểu vừa dài dòng vừa vô vị, khiến cho các học viên bên dưới đều ngáp ngắn ngáp dài.

Không dễ dàng gì vị lãnh đạo học viện này mới kết thúc bài phát biểu, Lữ Thanh Dương là người đầu tiên bước lên bục chủ tịch, liếc mắt nhìn các học viên bên dưới một lượt, cuối cùng sau khi xác định được vị trí của Tiêu Chính Văn thì trên mặt mới lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

“Là giảng viên của học viện võ thuật, trong buổi lễ long trọng ngày hôm nay, tôi cũng không có nhiều lời muốn nói, tôi tin rằng mọi người đều đã nghe nói đến chuyện Hoa Quốc chúng tôi có một loại thuốc thần kỳ có tên gọi là Linh Huyết Đan!”

“Sau khi uống loại thuốc thần kỳ này, trong vòng hai tiếng đồng hồ, cảnh giới có thể nâng cao lên hai bậc! Tôi biết mọi người sắp sửa phải tiến vào trong toà trận pháp, có rất nhiều học sinh đều mong muốn có được loại thuốc thần kỳ này để trợ lực cho bản thân!”

Lữ Thanh Dương vừa nói dứt lời, gần như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nóng rực để nhìn chăm chăm vào chiếc hộp đàn hương trong tay ông ta!

Linh Huyết Đan có thể nói là bảo vật trong số bảo vật.

Dù không thể tiến vào trong toà trận pháp, có được loại bảo vật này cũng có thể bảo vệ tính mạng bản thân trong những thời khắc mấu chốt!

Thử nghĩ mà xem, nếu đột nhiên gặp phải cao thủ mà mình không đấu lại được, dùng loại đan dược này là có thể khiến cho thực lực tăng thêm hai bậc chỉ trong nháy mắt, đối thủ sẽ chấn động tới mức độ nào đây?

Cả đại lễ đường yên lặng tới độ có thể nghe được cả tiếng kim rơi, ai cũng đều đang chờ đợi Lữ Thanh Dương nói tiếp!

“Thầy Lữ, ông nói thứ trong tay ông tên là Linh Huyết Đan à?”

Một giảng viên đến từ Âu Lục kinh ngạc nhìn cái hộp gỗ đàn hương trong tay Lữ Thanh Dương, nói.

“Không sai, đây chính là bảo vật thuộc sở hữu riêng của Hoa Sơn chúng tôi, mặc dù thời gian tác dụng của nó chỉ là hai tiếng đồng hồ, thế nhưng tôi cho rằng bất luận mục đích sử dụng là gì thì hai tiếng cũng là quá đủ rồi!”

Lữ Thanh Dương khẽ cười đáp lời.

Vừa nói hết câu, ngay cả trong mắt không ít giảng viên cùng cấp với Lữ Thanh Dương cũng lộ ra vẻ tham lam!

Thứ đồ giống như vậy, chỉ cần lấy ra là sẽ khiến cho tất cả mọi người phải tranh cướp, không một ai có thể ngờ được là Lữ Thanh Dương lại mang thứ bảo vật đó ra vào lúc này!

“Nếu như một cường giả ở cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao lấy được bảo vật này, vậy thì không phải có thể nâng chiến lực lên cảnh giới Thiên Thần trong khoảng thời gian ngắn sao?”

Bỗng chốc, một học viên lớn tiếng đưa ra nghi vấn trong lòng mình.

Lữ Thanh Dương khẽ lắc đầu nói: “Đương nhiên là không, nếu như bây giờ em đang ở cảnh giới Thiên Thần một sao thì nó có thể giúp em đạt tới cảnh giới Thiên Thần ba sao trong khoảng thời gian ngắn!”

“Thế nhưng không thể đột phá lên cảnh giới quá cao, dù gì nó cũng chỉ có tác dụng bảo vệ tính mạng, muốn đột phá cảnh giới thì vẫn phải dựa vào sự lĩnh hội và nỗ lực của bản thân!”

Dù là như vậy, Linh Huyết Đan vẫn trở thành tâm điểm của sự chú ý.

“Tôi tin rằng mọi người nhất định đều rất muốn có được nó, thế nhưng Linh Huyết Đan chỉ có một viên, bất luận đưa cho ai thì những người khác đều sẽ nói tôi làm việc không công bằng!”

“Nếu đã như vậy thì để cho ông trời thay tôi quyết định!”

Vừa nói, Lữ Thanh Dương vừa rút thanh bảo kiếm ra, chỉ về phía mũi kiếm và nói: “Thanh kiếm này chỉ về phía ai thì người đó sẽ là chủ nhân của Linh Huyết Đan!”

Nói xong ông ta giơ tay ném nhanh thanh kiếm dài lên trên bầu trời!

Thanh kiếm quay vòng trên không trung gần một phút mới rơi xuống đất.

Mọi người nhìn theo hướng mũi kiếm chỉ vào, không một ai là không kinh ngạc tới độ trợn mắt cứng lưỡi!

Chỉ thấy hướng mà thanh bảo kiếm chỉ về chính là chiếc bàn của Tiêu Chính Văn.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn với vẻ không thể tin nổi, hơn nữa ánh mắt của đại đa số đều mang theo cả sát khí!

Chỉ khi giết chết Tiêu Chính Văn thì mới có thể đoạt được Linh Huyết Đan!

Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn sát khí của mọi người, Lữ Thanh Dương cười thầm trong lòng!

Đây chính là âm mưu do Lữ Thanh Dương một mình toan tính!

Đầu tiên là lấy bảo vật này ra dụ dỗ tất cả mọi người.

Sau đó lai giao bảo vật này vào trong tay Tiêu Chính Văn ngay trước mắt đám đông!

Mà đừng nói là ở Âu Lục, dù ở Hoa Quốc thì Tiêu Chính Văn cũng chẳng có bối cảnh to tát gì!

Một học viên bình thường tới mức không thể bình thường hơn lại có được bảo vật này, nghĩ cũng không cần nghĩ, đối với Tiêu Chính Văn mà nói, viên Linh Huyết Đan này rõ ràng chính là một lá bùa đòi mạng!

“Hừ, lần này thằng ranh Tiêu Quân Lâm không muốn chết thì cũng khó!”

Trương Lăng Phong châm biếm nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói.

“Không sai, chỉ cần anh ta dám nhận viên Linh Huyết Đan này thì đồng nghĩa với việc bước một chân qua cánh cửa địa ngục rồi!”

Đông Phương Tuyết Ngưng cũng hùa theo.

Đúng là “Chữ tài liền với chữ tai một vần”.

“Ôi chao, không ngờ người may mắn ngày hôm nay của chúng ta lại chính là bạn học Tiêu Quân Lâm, thật sự chúc mừng cậu, kể từ bây giờ viên Linh Huyết Đan này đã thuộc về cậu!”

Lữ Thanh Dương nở một nụ cười hoà nhã rồi đưa chiếc hộp đàn hương trong tay mình về phía Tiêu Chính Văn.