Chiến Thần Bất Bại

Chương 1372: Tòa trận pháp




Dứt lời, Filkant lấy một tấm khiên bỏ túi từ trên người ra rồi đưa đến trước mặt Tiêu Chính Văn, cung kính nói: “Anh Tiêu, đây là tín vật đặc biệt mà người lớn trong gia tộc đưa cho tôi”.

“Tôi cũng không rõ cụ thể có tác dụng gì, nhưng theo tôi biết bọn tôi có thể vào được tòa trận pháp của học viện võ thuật, tùy ý chọn các trận pháp bên trong để học”.

Tiêu Chính Văn cười mỉm, sau đó lấy tấm khiên nhỏ mà Helrod tặng cho anh ra nói: “Hình như tôi cũng có thứ này rồi”.

Hơn nữa chiếc khiên nhỏ này của Tiêu Chính Văn cao hơn của Filkant một bậc.

“Đây…”

Filkant nhất thời ngây người đứng đó.

Tiêu Chính Văn không phải là người Âu Lục, sao lại có thứ này?

Lúc người lớn trong gia tộc Kanter đưa chiếc khiên cho hắn đã nói rất rõ với hắn rằng đây là tín vật đặc biệt chỉ có nhân tài trong mười gia tộc lớn mới có.

Hơn nữa lần này mười gia tộc lớn đều cử tất cả nhân tài trong thế hệ trẻ đến, mục đích là đến tòa trận pháp tranh đoạt trận pháp được lưu truyền từ hàng ngàn năm trước.

Nghe nói trong đó có vài trận pháp đã bị thất truyền từ mấy trăm năm.

Cách duy nhất để vào tòa trận pháp là có tín vật đặc biệt này.

Sau tình huống gượng gạo đó, Filkant đảo mắt cất tín vật vào, tiến đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, chắc anh vẫn không biết công dụng của của tín vật này nhỉ?”

“Chúng tôi có thể dựa vào tín vật này để vào tòa trận pháp, nghe nói trong đó có tất cả các trận pháp đã thất truyền hàng ngàn năm của Âu Lục. Nghe nói vài trận pháp còn có thể làm chúng ta mau chóng đột phá cảnh giới Thiên Thần”.

“Tất nhiên anh đã là cường giả Thiên Thần rồi nhưng tôi tin chắc sẽ có lợi với anh”.

Những thứ như trận pháp không bao giờ có giới hạn.

Bất kể là cảnh giới Thiên Vương hay cảnh giới Thiên Thần, hoặc là cảnh giới cao hơn đều cần dùng đến trận pháp.

Không chỉ là tăng sức công kích cho mình mà vài trận pháp còn có công dụng phòng vệ vô cùng tuyệt vời.

Thử nghĩ mà xem, có thể thoải mái hóa giải mọi đòn tấn công của đối phương thì mình đã đứng ở thế thượng phong rồi.

Có nhiều người đi tìm di tích Long tộc cũng chính vì mục đích này.

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày.

Helrod chưa nhắc đến những điều Filkant vừa nói với anh.

Về trận pháp, mặc dù Âu Lục không phổ biến như Hoa Quốc nhưng dù sao cũng là một thế lực lớn mạnh ở một phương.

Một nghìn năm trở lại đây, Âu Lục và Hoa Quốc giao tranh liên tục, hai bên đều phân tranh thắng thua, mãi đến thế hệ Thành Vương Tư mới gần như diệt vong Âu Lục.

Nhưng lúc đó cũng chính là thời điểm trận pháp Hoa Quốc hưng thịnh nhất.

Nhưng kể từ sau Thành Vương Tư qua đời, Hoa Quốc cũng sa sút.

Vô số trận pháp đều lưu lạc đến Âu Lục và Phi Lục, biến mất ở Hoa Quốc kể từ đó.

“Ồ? Học viện võ thuật còn có tòa trận pháp à?”

Tiêu Chính Văn tò mò hỏi.

Thấy Tiêu Chính Văn cuối cùng cũng động lòng, Filkant vội vàng nhân lúc này tiến đến gần: “Đúng thế, anh Tiêu, đây là một bí mật cực lớn, theo tôi biết rất nhiều trận pháp thất truyền đã lâu đều ở trong tòa trận pháp”.

“Tôi nghe nói còn rất nhiều trận pháp đến từ Hoa Quốc, nhưng không biết tại sao lại xuất hiện ở Âu Lục”.

“Hơn nữa tôi nghe các cụ trong gia tộc nói, năm đó Andre vì một cơ duyên tình cờ mà có được một trận pháp bí mật, sau đó mới một bước trở thành cường giả cảnh giới Thiên Thần”.

“Hơn nữa trận pháp đó chính là một phần trong trận pháp bí mật thời cổ xưa của Hoa Quốc”.

Nghe hắn nói thế, Tiêu Chính Văn hơi sửng sốt.

Anh từng đánh nhau với Andre, trận pháp mà Andre sử dụng quả thật khiến Tiêu Chính Văn có cảm giác như đã thấy ở đâu đó.

Hiệu quả khác xa Tam Tuyệt Trận của nhà họ Trương.

Tiêu Chính Văn lại hỏi Filkant vài chi tiết, nhưng dù sao nội dung hắn biết được cũng có hạn.

“Nếu anh Tiêu thích thú thì tối nay tôi có thể dẫn anh Tiêu đến tòa trận pháp xem thử, trận pháp đã cất giữ bên trong có thể ưu tiên cho anh Tiêu chọn”.

Đây cũng xem như một phần quà rồi.

Đừng nói là học viên đến từ khắp nơi trên thế giới, dù là giáo viên của học viện võ thuật cũng không có đặc quyền này.

Filkant làm như thế cũng phạm vào vài nội quy nội bộ của học viện.

Nhưng vì nịnh nọt Tiêu Chính Văn, hắn đã không còn quan tâm nhiều đến thế nữa.

Lần này hắn khiến gia tộc tổn thất một nghìn tấn vàng, không có chỗ dựa lớn thì chẳng mấy chốc hắn sẽ bị gia tộc đuổi đi.

“Cũng được, anh đi chuẩn bị đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát”.

Tiêu Chính Văn thật sự có hứng thú với việc đến tòa trận pháp này.



Cùng lúc đó, trong ký túc xá học sinh của học viện võ thuật ở thủ đô nước Phá Lý.

Một người đàn ông trung niên đến từ Hoa Quốc đang chân thành nói với một cô gái trẻ bên cạnh: “Tuyết Ngưng, lần này vào học viện võ thuật, con nhất định phải nghĩ cách tranh được tư cách vào trong tòa trận pháp”.

“Nghe nói trong đó có rất nhiều trận pháp cao cấp bị thất truyền của Âu Lục, chỉ cần học được trở về thì có thể đợi được ngày báo thù cho anh của con”.

Cô gái trẻ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên, gật đầu nói: “Tiêu Chính Văn giết anh con, món nợ máu này nhất định phải khiến Tiêu Chính Văn lấy máu trả máu”.

“Nhà họ Đông Phương chúng ta trước giờ luôn thua kém nhà họ Viên, mấy chục năm nay chúng ta vẫn luôn tìm cơ hội để vượt qua nhà họ Viên. Vốn dĩ anh con có thể dẫn dắt nhà họ Đông Phương trở thành gia tộc lớn đứng đầu Hoa Quốc”.

“Tiếc là nó vừa mới xuống núi đã gặp phải thủ đoạn độc ác của Tiêu Chính Văn”.

Nói xong, người đàn ông trung niên đấm một cú vào bàn đá cẩm thạch bên cạnh.

Bốp.

Bàn đá cẩm thạch lập tức vỡ tan tành.

“Bố yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ cách vào được tòa trận pháp, chỉ cần lấy được trận pháp giúp Andre đột phá cảnh giới Thiên Thần vào năm đó thì sao phải sợ Tiêu Chính Văn nữa chứ? Anh ta còn có thể đánh bại được cường giả Thiên Thần sao?”

Kể từ khi Đông Phương Ngạo Vũ chết dưới tay Tiêu Chính Văn, Đông Phương Tuyết Ngưng luôn thầm kìm nén cơn tức này.

Từ nhỏ cô ta đã được nhà họ Đông Phương bí mật đưa đến Âu Lục, hơn nữa còn gia nhập vào gia tộc Asia Lanci – một trong mười gia tộc lớn rồi trở thành con gái nuôi của gia tộc Asia Lanci.

Với thân phận này, cô ta còn có hôn ước với ngôi sao mới trẻ tuổi nhất gia tộc Kanter.

Thế nên Đông Phương Tuyết Ngưng vô cùng tự tin.

Với tài nguyên hiện có và lai lịch của cô ta, dù Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương Hoa Quốc thì thế nào?

“Ừ, con nói hay lắm!”

Người đàn ông trung niên hài lòng gật đầu.

Không ai có thể ngờ được hơn hai mươi năm trước, nhà họ Đông Phương đã âm thầm tiếp xúc với gia tộc lớn ở Âu Lục, còn trao đổi rất nhiều lợi ích.

So với nhà họ Viên, nhà họ Đông Phương che giấu tâm cơ giỏi hơn nhiều.

Đồng thời với sự giúp đỡ của Đông Phương Tuyết Ngưng, nội bộ gia tộc Đông Phương cũng có được rất nhiều bí mật gia tộc.

Thậm chí đã lên kế hoạch đưa các thành viên có tiềm năng nhất trong gia tộc đến khu vực ngoài lãnh thổ.



Cùng lúc đó trong nhà cũ của nhà họ Trương ở Thiên Sơn.

Một thanh niên mặc áo dài màu trắng, mừng rỡ nhìn tấm thiệp mời màu xanh nhạt trong tay.

“Tiêu Chính Văn, đợi tôi quay về từ học viện võ thuật thì cũng đến ngày chết của anh! Dám bất kính với nhà họ Trương, sớm muộn gì cũng có ngày phải khiến anh trả giá đắt”.

Ông lão ngồi đối diện hắn hài lòng gật đầu nói: “Lăng Phong, cháu biết suy xét như thế cũng không uổng nhà họ Trương xem trọng cháu. Cháu nhất định phải nắm chắc mọi chuyện trong chuyến đi đến Âu Lục này”.

“Vâng, cháu hiểu rồi. Đợi đến ngày cháu về chính là ngày chết của Tiêu Chính Văn”.

Trương Lăng Phong lạnh lùng nói.