Chiến Thần Bất Bại

Chương 1329




Chương 1329

Độ Thiên Chân Nhân ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Bày bố trận pháp ư?

 

Từ thời cổ xưa võ tông Hoa Quốc đã có trận pháp.

 

Nhưng trận pháp dần dần thất truyền cách đây một nghìn năm trước.

 

Đến bây giờ, trong hàng trăm tông môn ở võ tông số người bày bố trận pháp đã rất ít.

 

Ngược lại, nhánh chính nhà họ Âm Dương ở Vy Hào lại kế thừa một phần tinh hoa của trận pháp, nhưng cũng chưa có được tinh túy của nó.

 

Lẽ nào Tiêu Chính Văn lại được kế thừa trận pháp?

 

Thấy trong mắt Độ Thiên Chân Nhân hiện lên vẻ ngờ vực, Tiêu Chính Văn nói: “Thật ra trận pháp không thâm hậu như vậy đâu, mặc dù tôi và ông đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương bốn sao nhưng dù sao trên người đều có vết thương”.

 

“Vậy nên thứ chúng ta cần là phải làm cho thực lực của đối phương suy giảm ngay khi bước vào căn biệt thự. Thật ra ông cũng có thể bày bố trận pháp này, hơn nữa còn có thể tăng thêm uy lực cho Kiếm Cảnh”.

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa giải thích khái quát cho Độ Thiên Chân Nhân.

 

Mười một thanh kiếm dài lần lượt chôn vào những chỗ khác nhau, sau đó lại sửa đổi một số chi tiết.

 

Nhìn Tiêu Chính Văn làm xong hết mọi thứ, Độ Thiên Chân Nhân có cảm giác hốt hoảng.

 

Lẽ nào như vậy là có thể hình thành trận pháp sao?

 

Khi Độ Thiên Chân Nhân còn đang chìm trong ngờ vực thì thấy Tiêu Chính Văn lấy chín ngọn đèn dầu đặt lần lượt vào chín vị trí khác nhau, sau đó nín thở tập trung rồi bỗng giơ tay ra.

 

Phù!

 

Chín ngọn đèn dầu cùng lúc sáng lên, hơi thở trong biệt thự đều trở nên hơi khác lạ.

 

“Chủ thượng, đây… đây là trận pháp gì thế?”

 

Độ Thiên Chân Nhân khó hiểu hỏi.

 

“Đây chính là Kiếm Thánh Trận, không chỉ làm sức mạnh của kẻ địch bước vào đây giảm xuống mà còn có thể tăng thêm uy lực cho Kiếm Cảnh của ông. Trận pháp này có thể rộng hoặc hẹp, rộng thì có thể đưa người đứng trong vài cây số vào trận pháp”.

 

“Hẹp thì chỉ trong phạm vi một căn phòng. Nhưng chỉ khi gặp phải kẻ địch mạnh mới có thể dùng, nếu không cũng sẽ tiêu hao một lượng lớn sức mạnh của bản thân”.

 

Lúc nói chuyện Tiêu Chính Văn đã lộ ra vẻ mệt mỏi.

 

Thật ra bất kỳ trận pháp nào cũng tiêu hao sức lực và tinh thần của người bày bố trận pháp.

 

Dù sao sức lực của một người có hạn, cho dù là Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể hoàn thành trận pháp đơn giản này mà thôi.

 

Sau khi được ông lão ở núi Côn Luân nhắc nhở, Tiêu Chính Văn đã hiểu ra không ít về trận pháp, hơn nữa uy lực của trận pháp mà anh bày bố ra cũng tăng lên.

 

Có thể nói sau khi dung hợp hoàn toàn trái tim rồng Kim Long và trái tim rồng Xích Long, Tiêu Chính Văn đã có thêm không chỉ một cách bảo vệ tính mạng.

 

Nếu không đêm nay dù Tiêu Chính Văn có về thì cũng sẽ là một trận chiến gian nan khó phân thắng bại.

 

Sau khi bày bố trận pháp xong, Tiêu Chính Văn bèn đi vào biệt thự.

 

Còn nửa ngày ngắn ngủi nữa trời mới tối, vừa khéo có thể nhân lúc này nghỉ ngơi dưỡng sức.

 

Độ Thiên Chân Nhân đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn nói: “Chủ thượng, tôi có một chuyện không hiểu lắm, xin chủ thượng hãy chỉ rõ cho tôi biết”.

 

“Ừ, ông nói đi”.

Tiêu Chính Văn chậm rãi mở mắt ra nhìn Độ Thiên Chân Nhân nói.