Chiến Thần Bất Bại

Chương 1314




Chương 1314

“Không… không sao, sếp Khương, là do tôi không cẩn thận… va… va đụng một chút”.

 

Tô Tĩnh vội vàng giải thích.

 

Chuyện cô ấy lừa gạt Khương Vy Nhan lúc trước, tới bây giờ Khương Vy Nhan cũng không truy cứu thêm gì nữa, trong lòng Tô Tĩnh cảm thấy vô cùng cảm kích Khương Vy Nhan.

 

Hơn nữa, khi đó nếu như Tiêu Chính Văn không tới kịp thời, thì không chỉ có Tô Tĩnh, mà ngay cả bố mẹ của cô ấy e là cũng không giữ nổi tính mạng!

 

Vậy nên Tô Tĩnh mới không muốn gây thêm phiền phức cho Khương Vy Nhan.

 

Mặc dù vừa bị ăn một bạt tai, trong lòng cũng rất ấm ức, thế nhưng cô ấy vẫn muốn cố gắng không làm ầm lên, nhân nhượng hết khả năng cho khỏi phiền hà!

 

“Va đụng?”

 

Khương Vy Nhan càng nhíu mày chặt hơn, ánh mắt dừng lại trên mặt Tô Tĩnh, đồng thời giơ tay gỡ bỏ bàn tay đang ôm lấy má của Tô Tĩnh ra.

 

Năm ngón tay in hằn rất rõ, làm gì có chuyện va đụng gì, rõ ràng là bị người ta đánh!

 

“Đụng kiểu gì mà có thể tạo ra được vết hằn hình năm ngón tay thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

 

Sắc mặt Khương Vy Nhan lập tức biến đổi, giọng điệu tức giận.

 

“Sếp Khương! Tôi…”

 

Tô Tĩnh thấy mắt Khương Vy Nhan đã loé lên vẻ phẫn nộ cũng không dám giấu giếm thêm nữa, chỉ đành thuật lại một lượt chuyện mình bị đánh.

 

“Lúc đó sao cô không gọi người tới!”

 

Khương Vy Nhan tức tới mức gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ, siết chặt lòng bàn tay.

 

“Sếp Khương, tôi chỉ bị đánh một cái mà thôi, không có gì to tát cả, cũng không mất miếng thịt nào, tôi thấy hay là thôi bỏ đi!”

 

Tô Tĩnh biết rõ, người nhà họ Trần không hề dễ động vào, ngay cả người đứng đầu thành phố Giang Trung cũng phải nể mặt nhà họ Trần mấy phần.

 

“Được rồi, cô đi làm việc đi!”

 

Khương Vy Nhan thấy Tô Tĩnh khép na khép nép, dáng vẻ lo sợ sẽ gây rắc rối nên đành xua tay nói.

 

Sau khi Tô Tĩnh bước ra khỏi phòng làm việc, Lãnh Kế Hồng cau mày nói: “Sếp Khương, mười phần thì có tới tám, chín phần là nhà họ Trần đang báo thù chúng ta, theo tôi thấy, hôm nay đừng bảo tài xế của cô đón cô nữa!”

 

Dứt lời, Lãnh Kế Hồng gửi một tin nhắn cho Độ Thiên Chân Nhân.

 

Mọi người đều là người trên cùng một chiếc thuyền, nên làm gì có chuyện Lãnh Kế Hồng bỏ qua cơ hội nịnh bợ Độ Thiên Chân Nhân?

 

Do đó ông ta đã lấy số điện thoại của Độ Thiên Chân Nhân từ lâu.

 

Hơn nữa, những ngày này, chỉ cần có cơ hội là ông ta sẽ chiêu đãi Độ Thiên Chân Nhân ở nhà họ Lãnh.

 

“Tôi không tin người nhà họ Trần còn có thể không có luật pháp như thế! Giang Trung vẫn là một nơi có luật pháp!”

 

Khương Vy Nhan nghiến răng, kiềm chế sự phẫn nộ trong lồng ngực, nói.

“Sếp Khương, làm việc gì cũng phải cẩn thận kỹ lưỡng thì mớ đảm bảo được sự an toàn, cậu Tiêu hiện không ở Giang trung, nếu như cô có mệnh hệ gì thì sẽ mất hai mạng một lúc đấy!”

Lãnh Kế Hồng dè dặt nói.

Nghe thấy lời này, Khương Vy Nhan mớ miễn cưỡng đồng ý để cho Độ Thiên Chân Nhân đích thân tới đón mình.