Chiến Thần Bất Bại

Chương 1307




Chương 1307

Dứt lời, ông Tăng bưng tách trà lên nhấp một hớp.

 

Ông Lạc gật đầu, sau đó cũng ngồi xuống vị trí bên cạnh.

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến đêm khuya ông Tăng mới chậm rãi đứng lên.

 

Ông Lạc đi theo ông Tăng ra ngoài.

 

“Đi xe của tôi!”

 

Nói xong, ông Tăng chỉ vào chiếc xe màu đen đó.

 

Ông Lạc hơi sửng sốt một chốc, sau đó gật đầu nói: “Được!”

 

Sau khi hai người lên xe, chiếc xe màu đen mới khởi động.

 

Xe vừa đi về phía vùng ngoại ô Long Kinh, ông Tăng vừa nói: “Trước cửa nhà ông có tai mắt quá nhiều, lẽ nào ông chưa từng để ý đến sao?”

 

Ông Lạc cười gượng đáp lời: “Không phải không để ý mà là đã thành quen rồi, nhưng đám người này không vào được nhà của tôi. Nếu chúng muốn rình mò trước cửa nhà tôi thì cứ để chúng làm vậy là được”.

 

Ngược lại ông Lạc tỏ vẻ mình chẳng để ý, còn hơi thờ ơ với việc này.

 

Kể từ mưu đồ vài năm trước, mọi thứ như vẽ nên một dấu chấm tròn hoàn hảo để kết thúc mọi chuyện.

 

Lúc này ông Lạc lại cảm thấy khá thư thái, nhẹ nhõm.

 

Chiếc xe chậm rãi ra khỏi Long Kinh chạy đến một trang viên đã bị bỏ hoang từ lâu.

 

Lúc này có vài người mặc đồ đen đeo mặt nạ đang đứng canh trước cổng trang viên, trong trang viên đèn điện sáng choang.

 

Ông Tăng dẫn ông Lạc cùng đi vào trang viên, sau đó đến sảnh lớn tầng hai.

 

Một ông lão mái tóc bạc phơ, cũng đeo mặt nạ đang ngồi thẳng người ở vị trí chính giữa.

 

“Kính chào môn chủ!”

 

Nhìn thấy ông lão, ông Lạc vội vàng cúi người chào.

 

Ông lão khẽ gật đầu nói: “Tiểu Lạc, gần đây Long Kinh thế nào rồi?”

 

Ông Lạc nhíu mày nói: “Chuyện này… môn chủ, bây giờ Long Kinh hẳn đã nằm trong sự kiểm soát của chúng ta rồi, chỉ là bên phía quân đội và võ tông vẫn chưa có người của chúng ta, nhưng cảnh vệ quân cũng đã nghe theo chúng ta”.

 

Ông lão gật đầu nói: “Bên quân đội và võ tông không cần lo, thứ tôi cần chỉ có cảnh vệ quân. Non sông rộng lớn này vốn dĩ nên thuộc về tôi, hôm nay tôi chỉ đến để lấy lại những gì tôi đáng có mà thôi”.

 

Ông lão nói đến đây, ngón tay hơi dùng sức, hai quả óc chó đã phủ ngọc bị ông lão bóp nát.

 

Ông Tăng bước đến nói: “Môn chủ, đêm nay có đến Thiên Tử Các luôn không?”

Ông lão khẽ lắc đầu nói: “Đêm nay vẫn chưa phải là lúc thời cơ chín muồi, chúng ta phải đợi thêm một tin tức kinh thiên động địa được truyền về Long Kinh nữa.”

Dứt lời, ông lão đeo mặt nạ chậm rãi đứng dậy.