Chiến Thần Bất Bại

Chương 1293




Chương 1293

Tiêu Chính Văn nhớ rõ, Âu Dương Tôn vừa mới chỉ tay, trước mắt anh lập tức sản sinh ảo giác bất tận.

 

Nếu như không phải anh đã dung hợp với trái tim rồng Xích Long thì ngày đó nhất định sẽ chết trong tay Âu Dương Tôn!

 

Ánh sáng, lửa, ảo ảnh!

 

Ba loại sức mạnh tự nhiên này có thể biến hoá ra đủ loại hình tượng ảo trước mặt bất cứ người nào.

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn đã dung hợp với trái tim rồng Kim Long, thế nhưng loại trận pháp này vẫn chưa dùng bao giờ.

 

Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn đột nhiên chỉ tay, hư không xung quanh thậm chí đều trở nên rung động dưới uy lực của lần chỉ tay này.

 

“Thằng ranh, dám ngông cuồng như vậy! Cậu…”

 

Hách Liên Sinh thấy Tiêu Chính Văn dùng một ngón tay chỉ ra, đang định tung cú đấm về phía Tiêu Chính Văn thêm lần nữa thì đột nhiên rơi vào trong một khoảng không đen kịt!

 

Chuyện này là sao vậy chứ?

 

Cụ ta không thấy khu nhà ở của Giang Vạn Long đâu nữa, ngay cả đội chấp pháp và mấy người Tưởng Văn Lộ xung quanh cũng biến mất tăm.

 

Nguy hiểm nhất là Tiêu Chính Văn đâu rồi?

 

Tiêu Chính Văn cũng biến mất luôn sao?

 

Hách Liên Sinh giơ nắm đấm lên cao, hai mắt vô thần quan sát bốn bên.

 

Bản thân cụ ta giống như đang ở trong một không gian tối tăm, giơ tay cũng không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.

 

Thế nhưng loại ảo giác này cũng chỉ có bản thân cụ ta mới nhìn thấy mà thôi.

 

Những người khác đang đứng xung quanh chỉ có thể nhìn thấy Hách Liên Sinh bước nhanh về phía Tiêu Chính Văn, thế nhưng đi đến nơi cách Tiêu Chính Văn chưa đến ba mét thì đột nhiên dừng lại.

 

Cụ ta giơ bàn tay lên, nhìn ngang nhìn dọc, hành vi vô cùng dị thường.

 

“Ông Hách, ông đang làm gì thế?”

 

Tưởng Văn Lộ đột nhiên hơi nôn nóng khi thấy Hách Liên Sinh giống như một kẻ thần kinh, giơ bàn tay lên, ánh mắt đờ đẫn nhìn ngang ngó dọc.

 

Thế nhưng Hách Liên Sinh căn bản không nghe thấy lời Tưởng Văn Lộ nói, Tiêu Chính Văn sải bước đi tới sau lưng Hách Liên Sinh, sau đó giơ nắm đấm lên mạnh mẽ đánh vào lưng cụ ta.

 

Ảo giác trước mắt Hách Liên Sinh cũng lập tức biến mất, cả người giống như con diều bị đứt dây, bay tít ra xa.

 

Đây là lần đầu Tiêu Chính Văn dùng loại trận pháp này!

 

Thế nhưng loại trận pháp này lại có một tai hại rất lớn… đó là tiêu hao rất nhiều năng lượng!

 

Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, Tiêu Chính Văn cảm giác bản thân mệt mỏi giống như vừa đi qua một con đường núi dài mấy nghìn dặm.

 

Cả người đều có cảm giác cực kỳ choáng váng.

 

Khụ!

 

Cơ thể của Hách Liên Sinh nặng nề ngã xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu.

 

Một lúc lâu sau cụ ta mới quay đầu lại, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin.

“Cậu… cậu lại… dung… dung hợp rồi…”