Chiến Thần Bất Bại

Chương 1286




Chương 1286

Tiêu Chính Văn vừa mới ngồi xuống đã căm phẫn hỏi.

 

“Chuyện này…”

 

Giang Vạn Long thở dài, nói: “Bởi vì ba mươi năm trước nhà tôi phất lên, ông Lạc nói tôi tham ô chi phí quân sự, tự đút túi riêng, vậy nên Thiên Tử mới cử mấy người Tưởng Văn Lộ tới để tra hỏi!”

 

“Tra hỏi?”

 

Long Ngao đứng phắt dậy, lửa giận ngút trời!

 

Đây cũng gọi là tra hỏi sao?

 

Đánh chết người ta luôn rồi!

 

“Long Ngao!”

 

Tiêu Chính Văn trầm giọng quát lên một tiếng, Long Ngao nghiến răng kêu ken két, ngồi xuống với vẻ rất không phục.

 

“Tối hôm qua bọn chúng đã dẫn chú Giang đi sao?”

 

Tiêu Chính Văn trầm ngâm hỏi.

 

“Không, là sáng ngày hôm nay… Hừ! Bị dẫn đi lúc nào không phải đều giống nhau hay sao? Chẳng mấy chốc sẽ tới lượt tôi thôi!”

 

Giang Vạn Long híp mắt, lắc đầu thở dài nói.

 

Dù thế nào thì ông ấy cũng không vượt qua được cửa ải này.

 

Nếu như ông Lạc đã muốn diệt cỏ tận gốc thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ.

 

Mà hiện giờ chỉ có bên phía Bành Chấn Quốc vẫn chưa có tin tức gì, có lẽ sau khi xử lý xong hai người bọn họ thì sẽ tới lượt Bành Chấn Quốc!

 

“Hừ! Để tôi xem ai dám!”

 

Long Ngao roạt một tiếng, rút ra một con dao găm, mạnh mẽ đặt lên trên mặt bàn!

 

“Tuyệt đối không được đâu, bọn chúng phụng mệnh Thiên Tử đến để điều tra, nếu như chúng ta chống cự bằng bạo lực thì chính là tội chồng thêm tội, kháng chỉ, bất luận là có lý do gì cũng phải chết!”

 

Nói tới đây, Giang Vạn Long hít sâu vào một hơi, vừa định đứng dậy, ngoài cửa đã truyền tới âm thanh ầm ĩ.

 

Tiêu Chính Văn nhìn về phía đó, một nhóm chấp pháp giống như lũ chó điên lao vào trong nhà Giang Vạn Long!

 

Bọn chúng không nói gì mà xách một đứa trẻ chừng bảy tuổi ra khỏi đám người.

 

Một người đàn ông trung niên mặc đồ đại cán trong số đó tiến lên trước một bước, lạnh lùng gào vào bên trong phòng: “Tội phạm Giang Vạn Long! Lập tức cút ra đây cho ông, nếu không ông đây sẽ cho thằng nhãi này ăn một viên đạn!”

 

Dứt lời, người đàn ông mặc đồ đại cán rút một khẩu súng ra, đạn đã lên nòng, chĩa thẳng vào bé trai tầm sáu, bảy tuổi kia!

 

Đó là chắt của Giang Vạn Long!

 

Nghe thấy lời này, Giang Vạn Long vội vàng lau sạch nước mắt, mạnh mẽ ấn vào tay của Tiêu Chính Văn và Long Ngao, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng, lớn tiếng nói: “Đừng vội ra tay! Tôi… tôi tới rồi đây!”

 

Giang Vạn Long vừa mới chạy vào trong sân, người đàn ông mặc đồ đại cán đã giơ tay giáng lên mặt Giang Vạn Long một cái bạt tai, nhếch mép cười khẩy, nói: “Thằng già sống dai! Còn nhận ra ông đây không? Năm đó ông đây chỉ làm nhục một con nhỏ thối tha nào đó thôi, mà ông cứ khăng khăng không chịu buông, nhất quyết ép tôi ra khỏi quân doanh!”

 

“Năm đó ông có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay hay không?”