Chiến Thần Bất Bại

Chương 1231




Chương 1231 Coi ông ta là không khí thật sao?

Lãnh Hàn Băng giận đến mức mặt mày trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói.

 

“Cậu chủ Lãnh bớt giận, nhà họ Lãnh các cậu thật sự muốn đối đầu với cả giới kinh doanh Giang Trung sao?”

 

Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi kia nói với giọng trầm thấp.

 

Ông ta là Hàn Chấn Húc, người quản lý nhà họ Hàn ở Giang Trung!

 

Địa vị cũng không hề kém cạnh so với nhà họ Lãnh!

 

Vì thế, sự tự tin cũng vượt xa hơn so với Giang Chí Trung.

 

Người đàn ông mặc bộ đồ đại cán bên cạnh ông ta đi lên trước một bước, vừa khéo đứng bên cạnh Giang Chí Trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Hàn Băng.

 

“Hàn Băng, lui xuống!”

 

Lãnh Kế Hồng cầm ô, điềm nhiên nói.

 

“Chú ba! Ông ta…”

 

Lãnh Hàn Băng chưa nói hết, đã thấy ánh mắt của Lãnh Kế Hồng bỗng trở nên lạnh lùng, chỉ đành nuốt xuống những lời định nói, vẻ mặt không cam tâm bước lui ra sau.

 

“Làm người hay làm việc gì cũng phải biết quy tắc!”

 

Lãnh Kế Hồng quay đầu trừng mắt với Lãnh Hàn Băng.

 

Trong nhóm người này, người làm chủ thực sự là Tiêu Chính Văn!

 

Tiêu Chính Văn còn chưa lên tiếng, cháu bước lên nói nhảm gì chứ?

 

Lãnh Kế Hồng thực sự vô cùng bất mãn với hành động của Lãnh Hàn Băng.

 

Nhìn thấy Lãnh Hàn Băng lùi ra sau, Tiêu Chính Văn điềm nhiên ngẩng đầu nói: “Tránh ra!”

 

Giọng nói của Tiêu Chính Văn không lớn nhưng cực kỳ uy nghiêm!

 

Giang Chí Trung và gã đàn ông trung niên đồng thời lui về sau một bước.

 

“Cậu là Tiêu Chính Văn à?”

 

Người đàn ông mặc áo đại cán quan sát Tiêu Chính Văn với ánh mắt không mấy thiện cảm.

 

Tiêu Chính Văn không hề đáp lời, mà chắp tay sau lưng, đi lướt qua người ông ta.

 

Khoảnh khắc Tiêu Chính Văn đi lướt qua, sắc mặt gã đàn ông đó đột nhiên thay đổi, cả người không ngừng run rẩy.

 

Vậy mà ông ta lại bị Tiêu Chính Văn xem thường!

 

Coi ông ta là không khí thật sao?

 

Tiếng nghiến răng ken két không ngừng vang lên bên tai!

 

Thậm chí đám người nhà họ Lãnh cũng không thèm nhìn ông ta lấy một cái, cả đoàn hai ba mươi người cứ như vậy mà bước về phía trước.

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu…”

Chờ đến khi gã đàn ông đó có đủ dũng khí, quay người lại nhìn Tiêu Chính Văn thì anh đã đi vào trong tòa nhà làm việc của tập đoàn Vy Nhan từ lâu.