Chiến Thần Bất Bại

Chương 1204




Chương 1204 “Đương nhiên là được!”

Âm Dương Tôn lặp lại hai chữ này.

 

Vy Hào có một số ghi chép về lịch sử của Hoa Quốc, nhưng chỉ giới hạn trong thời nhà Đường và thời Tiên Tần.

 

Ghi chép lâu đời hơn vẫn luôn trống rỗng, Thiếu Hạo này rốt cuộc có ý nghĩa gì, Âm Dương Tôn khẽ nhíu mày.

 

“Đúng vậy, là Thiếu Hạo, nghe nói tộc Thiếu Hạo đã không còn lớn mạnh như tộc Thái Hạo, nhưng Thái Hạo là tổ tiên nền văn minh Hoa Quốc trước Thái Hoàng, không có Thái Hạo sẽ không có lúa và các loại tạo vật khác!”

 

“Nghe nói tộc trưởng tộc Thái Hạo là thần linh, nhưng những ghi chép này ở Hoa Quốc cũng vô cùng mơ hồ, hoàn toàn không thể xác minh!”

 

Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.

 

Thực ra những nội dung này đều có ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục.

 

Nghe nói tộc trưởng tộc Thái Hạo có trái tim của rồng, cơ thể của người, trên đầu còn có hai chiếc sừng.

 

Nhưng người hiện đại lại cho rằng phần lớn chuyện này chỉ là truyền thuyết.

 

Hơn nữa, thứ như rồng vẫn luôn là sự tồn tại vô cùng thần bí.

 

Đến thời đại này, rất nhiều người đã không còn tin rằng có loại vật như rồng.

 

“Hóa ra là vậy, Thái Hạo và Thiếu Hạo đều là tộc Hạo Thiên, nhưng niên đại đã cách nhau rất xa rồi phải không?”

 

Âm Dương Tôn nhìn Tiêu Chính Văn nói.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nhưng cũng không giải thích quá nhiều.

 

“Trong những di tích có liên quan đến Long tộc mà bây giờ chúng tôi đang đào còn có một cái hang, từ đầu đến cuối đều không thể mở ra, không biết liệu anh Tiêu có hứng thú đến xem thử không?”

 

Âm Dương Tôn chủ động mời.

 

Tiêu Chính Văn hơi do dự, sau đó gật đầu nói: “Đương nhiên là được!”

 

Âm Dương Tôn bước nhanh về phía cửa nhà gỗ, nói: “Mời anh Tiêu theo tôi!”

 

Hai người lần lượt rời khỏi căn phòng gỗ.

 

Long Ngao đang muốn tiến lên trước, Tiêu Chính Văn khẽ xua tay, ra hiệu không cần đi theo.

 

Sau đó anh đi cùng Âm Dương Tôn vào trong một hang động.

 

Mặc dù hang động này rõ ràng có dấu vết của việc khai quật nhân tạo, nhưng niên đại lại vô cùng lâu đời, tuyệt đối không giống như mới khai quật.

 

Chạm vào bức tường đá trong hang, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Nơi này vốn dĩ đã bị khai quật hết rồi sao?”

 

Âm Dương Tôn dừng lại, nói: “Đúng vậy, chỉ là bên ngoài có lớp đất dày mấy mét đóng kín, nhưng nơi này có lẽ chỉ là phần bên ngoài, còn cách bí mật thực sự cần khai phá rất xa!”

 

Nói xong, Âm Dương Tôn đưa Tiêu Chính Văn đến trước cửa đá cực lớn.

 

Hai cửa đá cao hơn mười mét, bên cạnh đại sảnh ở trước cửa còn có một vài phiến đá vẫn chưa được hạ xuống, trên phiến đá khắc đầy những kiểu chữ đã thất truyền từ lâu.

 

Tiêu Chính Văn lấy một cây đuốc ở bên cạnh, mượn ánh sáng, cẩn thận nhìn những ghi chép các văn tự kia.

 

Hóa ra nơi này chính là nơi tộc Thiếu Hạo cúng tế tổ tiên, mà bên trong cửa đá chính là một bàn thờ.

“Hiến dâng cơ thể và trái tim cho thần, sẽ có được sự bảo hộ của thần?”