Chiến Thần Bất Bại

Chương 1165




Chương 1165 “Người đến là Tiêu Chính Văn phải không?”

“Tôi chỉ từng cảm nhận được cảm giác này trên người anh thôi. Thế nên chúng ta có cần phải… điều động cả cao thủ ở điện Thần Long đến để tránh việc cô Khương xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”

Điều Long Nguyệt lo lắng nhất vẫn là Độ Thiên Chân Nhân.

Còn mấy tên đệ tử của cụ ta, cùng lắm cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới chiến thần địa cấp ba sao.

Cho dù chỉ có một mình Long Nguyệt thì cũng có thể giết hết toàn bộ chúng trong vòng một phút.

“Ông lão?”

Tiêu Chính Văn híp mắt, lẽ nào là nhà họ Viên?

Hay là nhà Đông Phương?

“À phải rồi Long Vương, tôi còn nhìn thấy một tên chỉ có một cánh tay, chắc là cánh tay trái bị đứt lìa rồi”.

Long Nguyệt bỗng nhớ ra Đông Phương Viêm.

Long Nguyệt có ấn tượng với ống tay áo trống rỗng của hắn.

Nghe cô ấy nói thế, Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Long Nguyệt, cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, lập tức quay về ngay, đừng bứt dây động rừng. Ông lão đó là cao thủ cảnh giới Thiên Vương, đừng cố nghĩ cách cứu viện”.

“Vâng!”

Nghe Tiêu Chính Văn nói, Long Nguyệt không khỏi hít sâu một hơi.

Cũng may mình không nôn nóng ra tay, nếu không tuyệt đối không thoát khỏi đường chết.

Cô ấy đã không đoái hoài đến việc sống chết, nhưng một khi cô ấy chết thì sợ là Khương Vy Nhan sẽ gặp nguy hiểm.

Tiêu Chính Văn buông mảnh giấy cũ trong tay xuống, trầm tư một lát rồi một mình âm thầm đi về phía thị trấn Lệ Sơn.

Cảnh giới Thiên Vương trở xuống chỉ là con kiến hôi.

Dù có cử nhiều cao thủ điện Thần Long hơn thì trước mặt cường giả cảnh giới Thiên Vương cũng chẳng là gì, chỉ càng làm tăng con số thương vong mà thôi.

Muốn cứu Khương Vy Nhan chỉ có thể một mình anh đến thị trấn.

Lúc Tiêu Chính Văn chạy đến thị trấn Lệ Sơn, màn đêm đã buông xuống.

Lần theo phương hướng Long Nguyệt đã nói, chẳng mấy chốc Tiêu Chính Văn đã tìm được sơn trại đó.

Mặc dù còn một đoạn đường nữa nhưng Tiêu Chính Văn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh cực mạnh bao trùm xung quanh sơn trại.

Ngay khi Tiêu Chính Văn vừa đến trước cửa sơn trại, trong sân bỗng lóe lên mấy luồng ánh sáng đỏ.

“Người đến là Tiêu Chính Văn phải không?”

Một giọng nói già cỗi vang lên từ trong sân, âm thanh không rõ lắm, có vẻ như đến từ một nơi rất xa vang vọng hết cả ngọn núi.