Chiến Thần Bất Bại

Chương 1164




Chương 1164 có tin tức rồi sao?

Đông Phương Viêm quỳ một chân xuống trước mặt Độ Thiên Chân Nhân.

“Ừ, sau này con phải nhớ kỹ, đừng tái phạm những sai lầm tương tự như vậy nữa, chỉ vì một người phụ nữ mà mất đi cánh tay của mình, đây là tác hại của việc ăn chơi đàn đúm”.

“Đêm nay con và mấy sư huynh của con nhất định phải tăng cường canh gác, nếu không có gì bất ngờ thì đêm nay kẻ thù của con sẽ tìm đến tận cửa đấy!”

Nói xong, Độ Thiên Chân Nhân nhắm mắt lại.

“Sư phụ ơi, ý sư phụ là?”

Đông Phương Viêm vừa hỏi vừa ngước mắt lên nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra bất kỳ động tĩnh gì.

“Đừng nhìn nữa, người đã đi rồi, dù cũng là một cao thủ nhưng thực lực vẫn chưa đến mức có thể làm đứt cánh tay của con bằng một đòn tấn công, hẳn là cấp dưới của kẻ thù con đấy”.

Độ Thiên Chân Nhân khẽ nhắm mắt lại, bình thản nói.

“Vâng, đệ tử nhất định sẽ trông chừng hai người phụ nữ kia thật cẩn thận”.

Đông Phương Viêm vội cúi chào, sau đó lại quay lại căn nhà gỗ lần nữa.

Lúc này trên sườn đồi xa xa, Long Nguyệt đang cầm kính viễn vọng nhìn về phía sơn trại này.

Cô ấy có thể chắc chắn ông lão đang ngồi thiền và mấy người thanh niên trong sân không phải là dân sống trong sơn trại này.

Hơn nữa ông lão đó yên tĩnh ngồi trong sân nhưng dường như đang hòa làm một với núi rừng, có vẻ là hư ảo như có như không, giống như ông lão không hề tồn tại.

Nhưng điều này chứng tỏ ông lão là một vị cao thủ thật sự.

Thậm chí chỉ có cảnh giới trong truyền thuyết đó mới có sức mạnh này.

Không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được nhưng Long Nguyệt từng cảm nhận được hơi thở như có như không này trên người Tiêu Chính Văn, hơn nữa thực lực của ông lão hẳn là mạnh chứ không yếu hơn Tiêu Chính Văn.

Đừng nhìn nơi này cách sơn trại đó một hai nghìn mét mà lơ là, Long Nguyệt lúc nào cũng có cảm giác bị hơi thở của ông lão quấn chặt lấy.

Thậm chí còn không dám gọi điện thoại.

Mãi đến khi lùi ra khỏi thị trấn chỉ có mấy trăm hộ dân, cảm giác bí bách đó mới dần biến mất.

Lúc này quần áo Long Nguyệt đã ướt đẫm mồ hôi, cô ấy lau mồ hôi trên trán rồi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn đang ở trong biệt thự nghiên cứu Thiên Sơn Thư Lục, nghe tiếng điện thoại vang lên, anh vội vàng bắt máy: “Long Nguyệt, có tin tức rồi sao?”

“Long Vương, bọn tôi đã điều tra rõ rồi, ba ngày trước cô Khương không hề tiếp xúc với người ngoài, nhưng sau khi tan làm thì đi theo một người phụ nữ tên là Tô Tĩnh đến thị trấn Lệ Sơn, nhưng…”

Nói đến đây, Long Nguyệt hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp: “Tôi nghĩ có lẽ cô Khương đã bị bắt cóc đến sơn trại này, hơn nữa nhìn bên ngoài có lẽ sơn trại này đã lâu không có người vào ở”.

“Vả lại, trong sơn trại có một ông lão, thực lực rất mạnh, tôi không thể nói rõ rốt cuộc ông ta ở cảnh giới nào, nhưng khi ông ta ngồi đó cứ như hòa mình vào mọi thứ xung quanh một cách hoàn hảo vậy”.