Chiến Thần Bất Bại

Chương 1157




Chương 1157 “Làm theo lệnh?”

“Đang… đang giấu ở trong phòng gác cổng, Thiên Tử tha mạng!”

Tên đứng đầu nhóm ngự lâm quân khóc lóc thảm thiết.

 

“Thiên Tử, các lão Âu Dương đã phạm tội gì, có thể nói cho tôi biết không?”

Tâm trạng Tiêu Chính Văn nặng trĩu bước đến lớn giọng nói.

“Chuyện này… tôi cũng không biết, nhưng nghĩ lại hẳn là các lão Âu Dương đã phạm lỗi…”

Thiên Tử nhíu mày lẩm bẩm nói.

“Thiên Tử, bọn tôi chỉ muốn hỏi trước đó tại sao các lão Âu Dương lại bị cảnh vệ quân bắt đi ở trên tường thành, nhưng vì hôm nay là tiệc mừng của vua Bắc Lương nên mới nhẫn nhịn không hỏi, không ngờ mấy người đó lại dám ra tay với các lão Âu Dương”.

Tần Hán Quốc bước đến trước kể lại cảnh tượng vừa xảy ra lúc nãy cho các quan chức.

Nghe Tần Hán Quốc kể lại xong, trong số các quan chức có người cười khẩy, có người kinh ngạc, có người tự cảm thấy thật nguy hiểm.

Nghe thế, Thiên Tử cũng cau mày.

Thiên Tử từng gặp Âu Dương Tuấn, thanh niên này có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa lại được giáo dục rất nghiêm khắc từ nhỏ, đừng nói là giết người, đến cả gà cậu ta cũng không dám giết.

“Xin Thiên Tử cho phép tôi được đi thẩm vấn!”

Tiêu Chính Văn bước lên trước một bước nói với Thiên Tử.

“Vậy… cũng được, nếu cậu và ba vị các lão có ý kiến gì khác thì có thể đến quan sát quá trình thẩm tra, những người khác có ý kiến phản đối gì cũng có thể đi cùng”.

Dứt lời, Thiên Tử đứng lên bước xuống đài Cửu Long, tâm trạng nặng nề đi ra khỏi đại điện.

Mấy người Tiêu Chính Văn cũng nhanh chóng đuổi theo sau Thiên Tử.

Các quan chức trố mắt nhìn nhau sau đó cũng vội vàng đi theo.

Nếu ngay cả Thiên Tử cũng quan tâm đến chuyện này như thế thì dù họ không muốn đi cũng phải đi cùng.

Mọi người đi theo Thiên Tử ra khỏi Thiên Tử Các, sau vài lần dò hỏi mới biết được Âu Dương Vũ bị dẫn đến phòng hành hình.

Sau đó bọn họ đi theo phía sau Thiên Tử cùng đến căn phòng đó.

Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Chỉ thấy cả người Âu Dương Vũ dính đầy máu ngồi trên một cái ghế sắt, ai đó đã móc hết hai mắt ông ấy, trên người chằng chịt vết dao và vết gậy.

Chết vô cùng thê thảm!

“Các lão!”

Giang Vạn Long, Bành Chấn Quốc và Tần Hán Quốc vừa thấy thế vội vã chạy đến cởi dây trói trên người Âu Dương Vũ xuống.

“Các lão! Sao… ông lại ra đi thế này!”

Giang Vạn Long kéo tay Âu Dương Vũ, hai hàng nước mắt chảy dài.

“Mấy anh em bọn tôi cũng chẳng thể gặp mặt ông lần cuối! Là ai, ai đã làm thế này?”

Tần Hán Quốc lau nước mắt, quay đầu lại hét lên với mấy gã đàn ông lực lưỡng đứng bên cạnh.

Mấy tên đó hoảng sợ quỳ xuống đất liên tục dập đầu nói: “Các lão, ông đừng tức giận, chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh thôi!”

“Làm theo lệnh?”