Chiến Thần Bất Bại

Chương 1122




Chương 1122 “Là chủ soái sao?”

Giang Vạn Long xoay người đi được hai bước, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn và Thiên Tử, rồi nhíu mày, sau đó bước nhanh ra khỏi Thiên Tử Các.

 

Lúc này trong đại điện chỉ còn lại hai người là Tiêu Chính Văn và Thiên Tử.

 

“Phong cảnh Giang Trung, khiến người ta rất say mê phải không?”

 

Thiên Tử đột nhiên mỉm cười lên tiếng.

 

Tiêu Chính Văn lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa rồi nói: “Ngày nào tình hình trong nước vẫn còn chưa ổn định thì ngày đó tôi vẫn không yên tâm!”

 

Nói đến đây, Thiên Tử và Tiêu Chính Văn nhìn nhau khẽ cười.

 

“Tiếp theo, có lẽ tôi sẽ rất mạnh tay, cậu có thể chịu được không?”

 

Thiên Tử hơi lo lắng hỏi.

 

“Đương nhiên, ván cờ này mới chơi được một nửa, thắng thua vẫn chưa phân rõ, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không hành động hấp tấp, nhưng khi thắng bại đã rõ thì tôi hà tất còn chần chừ?”

 

Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.

 

Thiên Tử khẽ gật đầu, sau đó cả hai đều im lặng thật lâu.

 

Giang Vạn Long chẳng mấy chốc đã xong việc và quay trở lại.

 

Nhìn thấy hai người họ đều có tâm sự, im lặng không nói một lời, ông ấy mới bước lên mở lời trước: “Tiêu Chính Văn, hiện giờ trong nước không còn binh lính có thể điều động, cậu cần phải đến Bắc Lương một mình, cậu có nắm chắc được phần thắng không?”

 

Một trăm nghìn cảnh vệ quân đã đến Vũ Quan, nhưng tất cả đều biến thành bia đỡ đạn.

 

Long Kinh cũng chỉ còn lại chưa đến năm mươi nghìn quân, đây đã là lực lượng phòng thủ cuối cùng của Long Kinh.

 

Nếu đội quân này cũng bị Tiêu Chính Văn dẫn đi, đồng nghĩa với việc chắp tay dâng Long Kinh cho liên quân năm quốc gia!

 

“Thiên Tử, hay là cử một nghìn quân canh giữ cửa phía Nam, nhưng đừng canh giữ cổng thành, mà canh giữ bên ngoài cổng thành chừng mấy kilomet, như vậy có thể sẽ có thu hoạch lớn!”

 

Sau khi nói xong, Tiêu Chính Văn cúi chào rồi rời khỏi đại điện.

 

Thấy Tiêu Chính Văn bước ra ngoài, Giang Vạn Long cũng vội vàng đi theo, chạy nhanh về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Câu nói cuối cùng của cậu là có ý gì?”

 

“Thật sự sẽ có được thu hoạch lớn, những cái khác không nói, chỉ riêng mấy chục tấn vàng chắc là không thành vấn đề, sau khi quân ta thắng lớn, có thể thưởng cho ba quân!”

 

Tiêu Chính Văn nhoẻn miệng cười rồi nói.

 

“Ôi trời!”

 

Giang Vạn Long vỗ đùi, nói: “Thằng nhóc này, vẫn còn chưa khai chiến mà cậu đã khinh địch như vậy sao? À, cậu phải đi vòng qua Vũ Quan rồi mới tụ họp với quân Bắc Lương, chuyện này… Thật không dễ dàng!”

 

Hiện giờ, chiến tuyến thì dài, dọc đường đi đâu đâu cũng có mật thám và gián điệp của liên quân năm quốc gia ở cả ngoài sáng lẫn trong tối.

 

Tiêu Chính Văn chỉ có một mình, còn phải đi hàng nghìn kilomet về phía Bắc mới có thể tập hợp với quân Phá Long.

 

“Không khó, để Từ Kiêu Long bí mật hành quân, đến lúc đó chúng ta cũng bắt ba ba trong vại! Đảm bảo trong vòng mười năm, bọn chúng không còn dám đến xâm phạm lãnh thổ nước ta nữa!”

 

Trận chiến này hoặc là không đánh, một khi đã đánh, thì phải hoàn toàn diệt sạch hai trăm nghìn quân địch!

 

“Cậu muốn…”

 

“Đúng vậy, diệt sạch! Không cho bọn chúng đầu hàng!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

“Cậu cứ mạnh dạn mà làm đi, xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ gánh cho cậu!”

 

Giang Vạn Long vỗ ngực.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, sau đó vội nói với Tả Đình Ngọc: “Hãy giúp tôi mang chiến bào này về, cám ơn Thiên Tử, nhưng nếu mặc nó vào và đi hàng nghìn kilomet về phía Bắc thì quả thực không tiện, tạm biệt, mọi người hãy bảo trọng!”

 

Ngoài cửa Thiên Tử Các, Tiêu Chính Văn chắp tay từ biệt Giang Vạn Long và Tả Đình Ngọc, rồi xoay người bước về phía cổng phía Tây.

 

Lúc này, Long Kinh đã bước vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, bốn cổng đều đã đóng chặt!

 

Trên đầu thành đã bố trí súng máy và đại bác, binh lính tham gia bảo vệ thành ai nấy đều như sắp đối mặt với kẻ thù.

 

Từ xa đã thấy Tiêu Chính Văn đi tới cổng thành, một sĩ quan canh giữ thành vội vàng bước ra khỏi bốt canh gác, bước tới trước một bước, đứng nghiêm, lễ phép cúi chào: “Kính chào vua Bắc Lương!”

 

“Mở cổng thành!”

 

Tiêu Chính Văn hờ hững nói.

 

“Vâng!”

 

Vua Bắc Lương nắm toàn bộ quyền điều hành quân sự trong trận chiến, ai dám ngăn cản, viên sĩ quan vẫy tay ra hiệu cho quân lính canh giữ thành mở cổng thành.

 

Mãi cho đến khi bóng dáng của Tiêu Chính Văn biến mất khỏi tầm mắt của họ, cổng thành mới được đóng lại.

 

Để đảm bảo tính bảo mật, Tiêu Chính Văn chỉ đi bộ đường núi, tránh xa tất cả các thành phố và thị trấn, đến Bắc Lương cách đó hàng nghìn cây số, với tốc độ nhanh nhất.

 

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Tiêu Chính Văn mới phát hiện ra một doanh trại trong khe núi.

 

Tuy nhiên, quy mô không lớn, xem ra nhiều nhất cũng chỉ có khoảng một nghìn người.

 

Từ quân phục có thể nhận ra, đội quân đang đóng ở đây hẳn là quân Phá Long!

 

“Ai đấy!”

 

Hai lính gác nhìn thấy từ đằng xa có một bóng người tiến lại gần doanh trại của bọn họ, liền lập tức cảnh giác cao độ.

 

“Tôi!”

 

Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang lên, hai binh lính canh không khỏi sững sờ.

 

Giọng nói này, bọn họ vô cùng quen thuộc, là… vua Bắc Lương ư?

 

“Là chủ soái sao?”

Một binh lính canh trong số họ chạy về phía trước mấy bước, đến gần Tiêu Chính Văn, khi nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Chính Văn dưới ánh trăng, binh lính canh đó xúc động hét lên về phía doanh trại: “Vua Bắc Lương đến rồi! Vua Bắc Lương đến rồi!”