Chiến Thần Bất Bại

Chương 1101




Chương 1101 Dược Vương Cốc của chúng ta

Ngũ trưởng lão ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn!

 

Khoảng chừng một phút sau, ông ta mới vung tay áo bước ra ngoài cửa.

 

“Đứng lại!”

 

Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn từ sau lưng truyền tới!

 

Toàn thân Ngũ trưởng lão cứng đờ, lẽ nào Tiêu Chính Văn còn muốn giữ ông lại!

 

“Mày… mày còn muốn thế nào nữa?”

 

Ngũ trưởng lão lộ ra vẻ mặt lo sợ lùi về phía sau một bước, nhìn Tiêu Chính Văn nói.

 

“Vác cái đống rác ở dưới đất ra ngoài! Dược Vương Cốc nhất định phải bồi thường mười triệu tệ!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

Ngũ trưởng lão nghiến răng nghiến lợi lấy ra một tờ chi phiếu, ký xong tờ chi phiếu mười triệu tệ bèn đập lên bàn, dùng tay chỉ vào tên đồ đệ Dược Vương Cốc bị giết, nói: “Vác Lý Ngũ lên, chúng ta đi!”

 

Nói xong, ông ta tức giận đùng đùng rời khỏi tập đoàn Vy Nhan.

 

Trên đường đi, thấy sắc mặt u ám của Ngũ trưởng lão, hội trưởng Lý ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

 

Ngũ trưởng lão rời khỏi công ty Vy Nhan lập tức quay về Dược Vương Cốc, thêm mắm dặm muối kể lại tất cả mọi chuyện một lần.

 

“Đại trưởng lão, theo tôi thấy, nên báo cáo chuyện này với Cốc Chủ, để Cốc Chủ tự mình giải quyết, đập nát vẻ oai phong của thằng ranh kia”.

 

Ngũ trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Đại trưởng lão im lặng một hồi, chẳng nói chẳng rằng xua tay với Ngũ trưởng lão.

 

Sau đó, một mình ông ta đi vào nội viện.

 

Lúc này, trong đình ở nội viện, một ông lão đang ngồi ngay ngắn trong đình hóng mát, đang chăm chú quan sát bàn cờ bên cạnh.

 

“Về rồi à?”

 

Dược sư Hoàng thản nhiên nói.

 

“Vâng, thái độ của Tiêu Chính Văn rất cứng rắn!”

 

Đại trưởng lão nhỏ giọng nói.

 

Dược sư Hoàng tiện tay đặt một con cờ xuống, khuôn mặt tràn đầy vẻ hờ hững, chỉ vào vị trí bên cạnh: “Ngồi đi!”

 

Đại trưởng lão nghe xong lập tức bước tới trước rồi ngồi xuống.

 

Ông ta liếc nhìn bàn cờ một lượt, hỏi: “Không biết ông vì sao biết rõ ông Thất đi nhất định sẽ chọc giận Tiêu Chính Văn mà vẫn âm thầm lệnh cho tôi cử người khác đi tiếp?”

 

“Thế gian này hỗn loạn, ai là địch, ai là bạn đây? Muốn an toàn trong cục diện rối ren ấy thì phải cần chút thủ đoạn phi thường!”

 

Dược sư Hoàng mỉm cười nói.

 

Đại trưởng lão nhíu mày vắt óc suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Ý của ông là…”

 

“Kẻ địch ngay trước mặt chưa chắc đã là kẻ địch thật sự, súng trước mặt dễ tránh, đâm sau lưng khó phòng! Chuyện này ầm ĩ đến đây thôi, có thể kết thúc được rồi, bảo ông Thất dập đầu nhận lỗi đi!”

 

“Cốc Chủ!”

 

Đại trưởng lão nghe xong vội đứng bật dậy: “Dược… Dược Vương Cốc của chúng ta…”

 

“Nửa năm tới, đừng đi huênh hoang khoác lác nữa, tỏ ra yếu kém cũng không phải thật sự yếu kém, tình thế chưa rõ, trạng thái mơ hồ, đừng tùy ý đi khiêu chiến kẻ địch!”

 

Dược sư Hoàng thản nhiên nói.

 

“Nhưng…”

 

Đại trưởng lão vẫn không cam tâm, bảo Thất trưởng lão dập đầu xin lỗi thì Dược Vương Cốc còn mặt mũi nào nữa đây?

 

“Chỉ khi người khác đều cho rằng ông không đáng quan tâm, không đáng trở thành đối thủ thì ông mới an toàn! Thể diện so với tính mạng thì cái nào quan trọng hơn? Đã từng này tuổi rồi, đừng như một đứa trẻ nữa! Đi đi!”

 

Dược sư Hoàng khẽ nhíu mày, vẫy tay với Đại trưởng lão.

 

Mãi khi bước xuống đình nghỉ mát, Đại trưởng lão mới đột nhiên hiểu ra.

 

Hóa ra, làm như vậy là để cho tất cả mọi người đều biết, thậm chí ngay cả vua Bắc Lương đã bị đoạt quyền cầm binh thì Dược Vương Cốc cũng chịu bó tay không có cách gì trị được, việc này chính là đang tỏ ra yếu kém!

 

Hơn nữa, là cố ý tỏ ra yếu kém cho thiên hạ xem!