Chiến Thần Bất Bại

Chương 1077




Chương 1077 Xin chào sếp Vương!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng quát lên, rồi giơ chân đá bay người đàn ông đeo kính râm ra ngoài.

Người đàn ông đeo kính râm hét lên mấy tiếng, lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó mới ôm bụng, phun ra một ngụm máu, hắn vội vàng bò dậy, chỉ vào Tiêu Chính Văn từ xa, rồi hét lên với vẻ mặt dữ tợn: “Thằng nhóc! Mày hãy đợi đấy! Dám đắc tội Bất động sản Tam Phong! Mày hãy đợi mà xem!”

Nói xong, người đàn ông đeo kính râm lập tức dẫn theo mấy tên thuộc hạ vẫn còn cử động được chui vào trong xe, rồi chạy nhanh như một làn khói.

Lúc này, Liễu Linh Nhi chạy đến bên cạnh Tiêu Chính Văn, cô ấy hét lên với vẻ mặt đầy sợ hãi và căng thẳng: “Anh Tiêu, anh mau đi đi, Bất động sản Tam Phong đó không phải là loại tốt lành gì, có thế lực khá lớn ở Giang Trung, nếu đắc tội với bọn chúng, bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua đâu”.

Tiêu Chính Văn bật cười, sờ cái đầu nhỏ của Liễu Linh Nhi, nói: “Không sao, tôi sẽ thay mấy người giải quyết bọn chúng”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn kéo một chiếc ghế dựa rồi cứ như vậy ngồi ngay trước cửa, anh nhắm mắt lại, đồng thời trong đầu anh vẫn đang hồi tưởng về nội dung của mảnh giấy cũ cuốn Thiên Sơn Thư Lục.

Nhìn Tiêu Chính Văn ngồi ở trước cửa như vậy, Liễu Linh Nhi sốt ruột không thôi.

Lúc này, ông Liễu cũng bước ra khỏi cửa hàng, nhìn mấy tên côn đồ đã ngất lịm trên mặt đất, cụ ấy không khỏi sửng sốt!

“Linh Nhi, chuyện này là thế nào?”, ông Liễu hỏi với vẻ lo lắng.

Liễu Linh Nhi kể tường tận những chuyện vừa xảy ra cho ông Liễu.

Ông Liễu nghe xong cũng bất lực lắc đầu, cụ ấy bước đến bên cạnh Tiêu Chính Văn, nói: “Thằng nhóc nhà họ Tiêu này, hay là cháu cứ rời khỏi đây trước đi đã. Thế lực đằng sau của Bất động sản Tam Phong này thật sự không hề đơn giản, ngộ nhỡ gây ra rắc rối gì, sẽ không tốt cho cháu đâu”.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt, nói: “Ông Liễu, ông cứ yên tâm, chuyện này cứ để cháu xử lý”.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bình tĩnh như vậy, ông Liễu cũng không biết nên nói gì nữa.

Chưa đầy năm phút sau, trên đường phố, mười mấy chiếc xe con, xe van màu đen lao đến như vũ bão!

Cạch cạch cạch!

Cửa xe mở ra.

Bốn năm chục tên côn đồ tay cầm dùi cui và dao rựa nhảy ra khỏi xe, mặt mũi tên nào tên nấy đều bặm trợn, lửa giận đùng đùng!

Có đến bảy tám vệ sĩ đang vây quanh chiếc Mercedes – Maybach màu đen đang đậu ở phía trước.

Lúc này, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên miệng ngậm điếu xì gà dáng người hơi mập mạp trong bộ vest màu xanh bước xuống khỏi xe.

“Xin chào sếp Vương!”

Người đàn ông trung niên vừa xuống xe, bốn năm chục người xung quanh đều lễ phép khom lưng, hô to.

Cảnh tượng này đã khiến các cửa hàng thuốc khác ở xung quanh sợ hãi đến mức đóng hết cửa lại.

Ông Liễu, Liễu Linh Nhi và cậu nhân viên trong cửa hàng đều sợ hãi trốn sau lưng Tiêu Chính Văn.

Thực ra, chỉ có Liễu Linh Nhi và cậu nhân viên đó sợ hãi.

Ông Liễu không hề sợ, mà chỉ lắc đầu thở dài liên tục.

Dù sao thì cụ ấy cũng từng là một cường giả Thiên Vương, có cảnh tượng nào mà cụ ấy chưa từng thấy chứ?

Cụ ấy đã từng lăn lộn trên chiến trường với thiên binh vạn mã, bốn năm chục người trước mắt này hoàn toàn không đáng để nhắc đến.

Chỉ tiếc là bây giờ thực lực của ông Liễu đã suy thoái, cụ ấy đã trở thành một ông lão bình thường, cho nên có rất nhiều chuyện, cụ ấy cũng bất lực hết cách.

Lúc này, người đàn ông trung niên mặc vest đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn.

Người đàn ông đeo kính râm lúc nãy từ sau lưng ông ta lao ra, chỉ vào Tiêu Chính Văn và hét lên: “Sếp Vương, chính là thằng nhóc này! Hắn đã đánh bị thương mấy anh em bọn em! Sếp nhất định phải đòi lại công bằng cho bọn em!”