Chiến Thần Bất Bại

Chương 1049




Chương 1049: Chém ông Yên

Đòn tấn công này sắc bén như móng vuốt chim ưng.

Thậm chí ngay cả sắt thép cũng bị túm lấy.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, giơ tay lên đấm lại.

Ầm!

Nắm đấm và móng vuốt của ông lão va chạm vào nhau gây ra sóng khí đáng sợ.

Ngay lập tức, cây cối xung quanh bị gãy ngang, xe cộ quanh đó cũng dừng lại, kính vỡ nát phát ra tiếng kêu chói tai.

Ông lão thấy Tiêu Chính Văn có thể chặn được đòn tấn công của mình, môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn nói: “Thảo nào tên nhóc Đông Phương Nghĩa Sơn đó đánh không lại cậu, quả thật rất mạnh. Nhưng hôm nay tôi nghe theo lệnh của gia chủ phải lấy được mạng của cậu, sau đó là cô gái kia nữa, cùng chết với nhau luôn đi! Nếu thức thời thì ngoan ngoãn chịu chết, đỡ phải chịu đau đớn”.

Nghe ông ta nói thế Tiêu Chính Văn nhíu mày toát ra sự lạnh lùng.

Cô gái mà ông lão nói đương nhiên là Khương Vy Nhan.

Điều này khiến Tiêu Chính Văn càng phẫn nộ hơn.

Bất kỳ ai cũng không thể dùng Khương Vy Nhan để uy hiếp anh, càng không thể có ý đồ gì với Khương Vy Nhan.

“Ông đang đe dọa tôi sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, anh treo thức ăn vừa mua trong tay lên lan can bên cạnh.

Nghe thế ông lão nhướng mày nói: “Đe dọa? Này cậu, đừng ngông cuồng thế chứ, núi cao còn có núi cao hơn! Mặc dù cậu rất mạnh nhưng trong mắt tôi cậu chẳng qua chỉ là một con kiến, tiện tay có thể bóp chết cậu!”

“Vậy à?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, khí thế trên người lại tăng lên.

Hơi thở Thiên Vương lập tức bao phủ xung quanh.

Ông lão kinh ngạc trợn to mắt, không thể tin được nói: “Cậu, cậu là Thiên Vương huyền cấp hai sao à? Không! Hơi thở này vượt cả Thiên Vương huyền cấp hai sao. Cậu là… Thiên Vương địa cấp ba sao ư?”

Khủng khiếp!

Ông Yên hoảng hốt!

Ông ta chỉ vừa mới đột phá tông sư võ thuật đạt đến cảnh giới Thiên Vương mà thôi.

Ông ta cứ nghĩ ở tuổi này của mình có thể đạt đến cảnh giới Thiên Vương đã là có một không hai rồi.

Nhưng bây giờ người thanh niên trước mặt này đã vượt qua cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao, ông Yên cảm thấy bị đả kích.

Người này đúng là yêu quái!

Thế nên một giây sau, ông Yên xoay người bỏ chạy.

Rừng xanh còn đó, lo gì không có củi đốt!

Nếu chết ở đây thì mới là oan uổng.

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Nếu đã đến rồi thì ở lại đi!”

Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn vung con dao quân đội năm cạnh như mũi tên sắc bén ra định đâm vào sau lưng ông Yên.

Keng!

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, ông Yên xoay người lại giơ tay lên, móng vuốt đánh về phía con dao quân đội năm cạnh đang lao đến.

Móng vuốt này khiến con dao quân đội năm cạnh văng ra, bàn tay nhăn nheo của ông Yên cũng chảy máu.

Đòn tấn công vừa nãy khiến tay phải ông ta hoàn toàn trở nên vô dụng.

“Cậu nhóc, làm gì cũng phải chừa cho người khác đường lui. Hôm nay là do tôi thất lễ, không muốn đánh với cậu. Nếu cậu cứ bức ép tôi thì đừng trách tôi liều mạng với cậu”.

Ông Yên quát lớn, kéo giãn khoảng cách với Tiêu Chính Văn.

Thế nhưng Tiêu Chính Văn cầm con dao quân đội năm cạnh lóe lên ánh sáng từng bước đi đến chỗ ông ta nói: “Người muốn giết tôi là ông, bây giờ ông lại muốn tôi tha cho ông à? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn ra đòn, con dao quân đội năm cạnh vẽ ra một vòng cung màu bạc trên không trung như nổi trận lôi đình lao thẳng về phía ngực ông Yên.

“Xấc xược!”

Thấy thế, ông Yên cũng nổi giận.

Ông ta biết nếu mình không liều mạng thì hôm nay e là phải bỏ mạng ở đây.

Thế nên ông Yên hét lên một tiếng chủ động ra đòn đánh trả con dao quân đội năm cạnh.

Nhưng đáng tiếc!

Con dao quân đội năm cạnh đâm thẳng vào ngực ông ta, một lượng máu lớn bắn ra xung quanh.

Ông Yên trợn mắt cúi đầu nhìn ngực mình, chỉ thấy ngực mình xuất hiện một lỗ đâm xuyên đầy máu.

Bụp! Ông ta ngã vào trong vũng máu.

Tiêu Chính Văn bước đến trước mặt ông ta, cúi đầu lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Người nhà họ Đông Phương à? Là Đông Phương Phong bảo ông đến sao?”

Ông Yên ôm ngực mình run rẩy nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu dám giết tôi! Nhà họ Đông Phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!”

“Ha ha”.

Tiêu Chính Văn cười nhạo nói: “Nhà họ Đông Phương ư? Thế tôi đợi!”