Chiến Thần Bất Bại

Chương 1044




Chương 1044: Tiêu Long tặng quà

Tiêu Chính Văn cau mày nói: “Hiện tại có vẻ Thiên Tử mới đã có suy nghĩ và sắp xếp của riêng mình. Cháu cũng không muốn bị kéo vào trong đó nên dứt khoát từ chức”.

Tiêu Long gật đầu nói: “Từ chức cũng được, Thiên Tử mới kế vị, quan chức cũ tất nhiên phải nhường đường, người nào không nhường thì sẽ chết. Năm đó, Thiên Tử cũ vừa kế vị cũng thế, cả Hoa Quốc đều âm thầm biến động, đẫm máu tanh nồng. Nếu không phải ông và Hán Vương tận tâm trợ giúp Thiên Tử cũ thì ông ấy cũng không thể giữ vững Hoa Quốc”.

“Tiếc là bây giờ Hán Vương phản nước bị ông giết chết, Thiên Tử cũ cũng qua đời rồi, những người năm đó giờ chỉ còn lại được mấy người…”

Nói đến đây, Tiêu Long nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh mắt chất chứa nỗi niềm bùi ngùi.

Cuối cùng một thời đại cũng khép lại.

Những người trong thời đại đó cũng ra đi trở thành dòng thời gian trong lịch sử dài đằng đẵng.

Sinh mệnh luôn kết thúc rồi lại nở rộ như vậy.

Tiêu Long im lặng hồi lâu, sau đó nhìn Tiêu Chính Văn hỏi: “Sau này cháu định làm thế nào?”

Tiêu Chính Văn để hai tay ra sau gáy nhìn bầu trời sao nói: “Cháu muốn trải qua một đời bình yên với Vy Nhan và Na Na”.

Tiêu Long cười nói: “Nguyện vọng này của cháu được đấy nhưng khó mà thực hiện. Cháu muốn cuộc sống đơn giản bình yên, nhưng những người trong bóng tối đó lại không buông tha cho cháu dễ dàng”.

“Võ Thần Tông, Thiên Tử mới, võ tông, các thế lực khắp nơi và cả các nước bên ngoài, ai cũng không phải dạng vừa. Cháu đã trở thành một quân cờ trong ván cờ của thời đại này, muốn thoát khỏi ván cờ trừ phi trở thành người nắm quyền chủ động của ván cờ”.

Dứt lời, Tiêu Long nhìn Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, dĩ nhiên anh hiểu ý Tiêu Long.

Nhưng bây giờ anh đang muốn được nghỉ ngơi.

“Ông nội, cháu không hiểu tại sao cháu đã từ chức rồi mà họ vẫn không buông tha cho cháu?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Tiêu Long cười khẽ vỗ vai Tiêu Chính Văn nói: “Cháu trai, dù cháu có từ chức hay không thì tiếng tăm, khả năng của cháu vẫn còn đó thì kẻ đuổi theo cháu vẫn còn. Chỉ cần cháu vẫn còn sống thì cháu mãi mãi là vật cản đường của họ”.

“Cháu trai, con đường sau này vẫn còn rất dài, cháu cứ từ từ mà đi. Mặc dù Thiên Tử mới tạm thời không động đến cháu nhưng mấy người bên dưới, các môn phái của võ tông, các thế lực nước ngoài và Võ Thần Tông sẽ không đời nào chịu để cháu yên ổn trải qua một đời này đâu”.

Tiêu Chính Văn cau mày.

Tiêu Long đứng dậy, chắp tay ra sau nhìn bầu trời sao nói: “Cháu trai, thời đại mới đã đến, thời thế thay đổi, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa. Khoảng thời gian này cháu cứ nâng cao thực lực của mình. Kẻ địch trong bóng tối cũng sẽ lần lượt xuất hiện, ván cờ đã thay đổi”.

Nói xong, Tiêu Long giơ tay lên lấy ra một miếng ngọc bội phỉ thúy màu xanh nói: “Đây là quà gặp mặt ông tặng cho đứa nhỏ chưa chào đời, cháu cất đi”.

Tiêu Chính Văn nhận lấy miếng ngọc bội phỉ thúy đó, cả miếng ngọc đều có màu xanh, bên trên có khắc hình năm con rồng bảo vệ xung quanh một cây cột.

Chỉ cầm trong tay thôi, Tiêu Chính Văn đã cảm nhận được một luồng khí ấm áp chuyển động quanh bên trong ngọc bội.

“Ông nội, ngọc bội này là…?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Tiêu Long cười nói: “Ông tình cờ có được, có thể biến điều xui xẻo thành điều may mắn, giữ lại cho đứa bé”.

Dứt lời, Tiêu Long bước vào trong bóng đêm, đồng thời để lại một câu: “Chính Văn, cháu đừng quên hơn một tháng nữa cụ tổ nhà họ Viên – Viên Hỗn Thiên có một trận chiến sống chết với cháu. Cháu hãy cố gắng cải thiện thực lực, cuộc chiến với Viên Hỗn Thiên không cần phải nương tay, cứ giết thẳng tay”.

Tiêu Chính Văn nhìn bóng lưng Tiêu Long đã đi xa, tay nắm chặt ngọc bội.

Ông cụ nửa đêm nửa hôm đến đây chỉ vì đưa miếng ngọc bội này thôi ư?

Mấy ngày sau.

Mấy ngày nay Tiêu Chính Văn luôn ở cạnh Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan đi đâu, anh đi theo đó.

Khương Vy Nhan đi làm, gặp khách hàng, đến nhà máy, Tiêu Chính Văn gần như không rời khỏi cô nửa bước.

Nhân viên trong công ty Khương Vy Nhan đều thầm bàn tán, Tiêu Chính Văn yêu chiều vợ quá.

Vì thế mà Khương Vy Nhan đã nói mấy lần là Tiêu Chính Văn đừng lúc nào cũng đi theo mình, ảnh hưởng không tốt.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại không nghe, chỉ nói là bù đắp.

Khương Vy Nhan cũng chỉ đành mặc kệ anh.

Thật ra cô cũng cảm thấy rất ngọt ngào.

Hôm nay Khương Vy Nhan phải đi gặp một khách hàng, Tiêu Chính Văn đi theo cô đến phòng họp thì nhìn thấy một đám người đợi đã lâu.

Người đàn ông trẻ tuổi rất ngầu, nhìn từ xa Tiêu Chính Văn cảm thấy rất quen.

Người đàn ông đó sau khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn xuất hiện thì mặt mày lập tức trở nên u ám, môi nhếch lên nụ cười nham hiểm: “Thật không ngờ lại gặp mày ở đây”.

Ánh mắt người đàn ông lóe lên sát khí và lửa giận thấu xương.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn chỉ ước gì giết Tiêu Chính Văn ngay bây giờ.

Tiêu Chính Văn cau mày ngước mắt nhìn, nhớ lại thì lập tức nhận ra hắn.

Người đàn ông này không ai khác mà chính là Đông Phương Phong – cháu đích tôn của nhà họ Đông Phương lúc trước quấy rầy Sở Vi Vi.