Chiến Thần Bất Bại

Chương 1043




Chương 1043 “Thật sao?”

Trên tầng chín Thiên Tử Các, Thiên Tử mới nhìn chiếc xe chạy đi xa, nói với ông Lạc bên cạnh: “Cử vài người âm thầm giám sát hắn, nếu có bất kỳ hành động mưu phản nào thì cứ giết!”

“Vâng, thưa Thiên Tử!”

Ông Lạc đáp.

Nhưng sau đó Thiên Tử mới nói: “Dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã có công lao lớn với Hoa Quốc, nếu hắn cần thì cố gắng giúp hắn”.

“Tôi hiểu rồi”.

Chiều ngày hôm đó, Tiêu Chính Văn về đến Giang Trung.

Vừa đến Giang Trung, anh đã nhận được điện thoại của Long Nhất.

Đầu bên kia điện thoại, Long Nhất gần như hét toáng lên: “Long Vương, chúng tôi cũng quyết định rời khỏi Bắc Lương. Bắc Lương không có anh thì không còn là Bắc Lương nữa!”

Tiêu Chính Văn cau mày quở trách: “Làm bậy! Các cậu làm thế là để Thiên Tử mới ở đâu? Bắc Lương là Bắc Lương của Hoa Quốc, không phải của tôi. Nói với các anh em cứ bảo vệ Bắc Lương thật tốt, hễ Bắc Lương xảy ra vấn đề gì thì tôi hỏi tội các cậu”.

Nói xong Tiêu Chính Văn cúp máy thở dài.

Sau đó anh đi thẳng vào biệt thự.

Mấy ngày nay, Khương Vy Nhan ở trong biệt thự cứ lo lắng không thôi, mỗi ngày đều cảm thấy bất an.

“Vợ ơi, anh về rồi”.

Tiêu Chính Văn bỗng chạy từ cổng vào.

Nhìn thấy anh, Khương Vy Nhan nhào đến ôm chặt lấy anh khóc thút thít nói: “Cuối cùng chồng cũng đã về, em nhớ anh quá đi… Mấy ngày nay, đêm nào em cũng ngủ không yên, trong lòng cứ lo lắng, sợ hãi…”

Tiêu Chính Văn xoa đầu Khương Vy Nhan, dịu dàng mỉm cười nói: “Không sao rồi, chẳng phải anh đã về rồi đây sao? Hơn nữa sau này anh sẽ luôn ở cạnh em và Na Na”.

“Thật sao?”

Khương Vy Nhan buông Tiêu Chính Văn ra, ánh mắt lấp lánh nhìn anh.

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Thật”.

“Nhưng Bắc Lương thì phải làm sao?”, Khương Vy Nhan hỏi.

Tiêu Chính Văn nói: “Anh từ chức rồi, bây giờ chồng em chỉ là người dân bình thường thôi, em sẽ không chê anh chứ?”

“Hả? Anh từ chức?”

Khương Vy Nhan sửng sốt nhưng sau đó dường như đã hiểu ra gì đó, cười nói: “Anh nói bậy gì đấy, dù anh có phải vua Bắc Lương hay không thì anh cũng là chồng em. Từ chức cũng được, như thế em và Na Na không cần phải ngày nào cũng lo lắng về anh”.

Dứt lời, Khương Vy Nhan bỗng nôn khan, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Tiêu Chính Văn hoảng hốt, lo lắng chạy vào, vỗ nhẹ sau lưng Khương Vy Nhan hỏi: “Vy Nhan, em sao thế? Có phải thấy không ổn ở đâu không?”

Khương Vy Nhan nôn khan một trận, sau đó trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Đồ ngốc, chẳng phải anh biết y thuật sao, lẽ nào không nhận ra à?”

Tiêu Chính Văn sửng sốt, giật mình, lập tức nắm chặt tay Khương Vy Nhan, vui mừng nói: “Em, em có thai rồi ư?”

Khương Vy Nhan ngượng ngùng gật đầu nói: “Vâng…”

Tiêu Chính Văn vui mừng ôm lấy Khương Vy Nhan chạy ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó xoay vòng vòng trong phòng khách rồi hét lớn: “Ôi! Anh lại được làm bố rồi!”

Khương Vy Nhan được Tiêu Chính Văn bế theo kiểu công chúa, cô nâng mặt Tiêu Chính Văn lên cũng vui vẻ cười rạng rỡ.

Một lát sau, Khương Vy Nhan mới hờn dỗi nói: “Thôi được rồi, em chóng mặt quá”.

Lúc này Tiêu Chính Văn mới thả Khương Vy Nhan xuống, mừng rỡ sờ bụng Khương Vy Nhan cười nói: “Anh lại sắp làm bố rồi…”

Khương Vy Nhan liếc nhìn anh nói: “Anh đừng sờ lung tung, mới bao lâu chứ, có thể sờ được gì?”

Tiêu Chính Văn xấu hổ vò đầu bứt tai, sau đó áy náy và tự trách nói: “Lúc trước khi em mang thai Na Na, anh không ở bên cạnh, bây giờ anh phải ở cạnh chăm sóc em, mỗi ngày đều không rời khỏi em”.

Khương Vy Nhan cười nói: “Chồng à, anh nói gì đấy, đã lâu thế rồi…”

Tiêu Chính Văn bật cười nói: “Mạng của anh là do anh quyết định! Vị trí vệ sĩ thân cận của vợ phải để Tiêu Chính Văn anh bao trọn!”

Khương Vy Nhan đắm chìm trong sự yêu thương tựa vào lòng Tiêu Chính Văn, ánh mắt tràn đầy khao khát về tương lai nói: “À phải rồi chồng này, anh nghĩ tên cho con đi”.

Nghe cô nói thế, Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Ừ, nếu là con trai thì tên là Tiêu Thiên Huyền; còn nếu là con gái thì tên là Tiêu Linh, em thấy thế nào?”

Khương Vy Nhan gật đầu cười nói: “Được đấy”.

Hai người tựa vào nhau cùng nói về những chuyện sau này.

Tối hôm đó, sau khi Khương Vy Nhan ngủ, Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng đi đến phòng Na Na, nhìn Na Na ngủ mơ thấy gì đó mà môi cong lên mỉm cười.

Sau đó anh khẽ khàng đóng cửa lại đi đến sân.

Một bóng người bỗng xuyên qua bóng đêm bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Ông nội, sao ông lại đến đây?”

Tiêu Chính Văn đang nằm trên ghế đọc mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục mà trước đó Tiêu Long đưa cho anh.

Qua trận đấu với Thất Kiếm lần trước, Tiêu Chính Văn cảm nhận được sức mạnh của mình có lẽ còn một bước nữa là có thể bước vào cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao.

Nhưng vẫn còn thiếu chút thời cơ nữa mới có thể đột phá Thiên Vương địa cấp ba sao.

Tiêu Long mặc bộ áo dài đen rộng, cởi mũ xuống nhìn Tiêu Chính văn đang đứng dậy cười nói: “Sao nào, cháu dâu của ông có thai, người làm ông này không thể đến thăm sao?”

Tiêu Chính Văn vội vàng nhường chỗ cho Tiêu Long nói: “Ông nội cũng biết ạ?”

Tiêu Long khẽ cười, ông ấy ngồi xuống rồi ra hiệu cho Tiêu Chính Văn cũng ngồi xuống nói: “Cháu trai ngoan ngồi đi.”

Tiêu Chính Văn ngồi bên cạnh, sau đó rót cho Tiêu Long tách trà.

Tiêu Long bưng lên, hiền hòa mỉm cười,uống một hớp nói: “Cháu thấy thiên tử mới thế nào?”