Chiến Thần Bất Bại

Chương 1031




Chương 1031: Ai rút lui sẽ giết không tha

Tiêu Chính Văn chưa từng gặp một nghìn binh lính mặc áo thiết giáp hạng nặng này.

Anh nhíu mày, trên người toát lên một luồng sát khí sắc lạnh, sải bước tiến lên trước!

Mấy người Long Ngao muốn đi theo, Tiêu Chính Văn lại lắc đầu nói: “Nơi này là đường Đăng Long, nối thẳng tới Thiên Tử Các, mấy người không có chức vụ gì tại Hoa Quốc, không thể đặt chân vào, cứ đợi tôi ở đây đi”.

Nghe vậy, Long Ngao đưa mắt nhìn một nghìn binh lính mặc áo giáp hạng nặng kia, căng thẳng hô lên: “Long Vương, chuyện này…”

Tiêu Chính Văn quay người, đối mặt với một nghìn binh lính mặc áo thiết giáp sắt đen hạng nặng đã đứng dàn trận trên đường Đăng Long.

Khoảng cách chưa đến năm mươi mét!

Không khí xung quanh căng thẳng và nghiêm trọng dị thường!

Nhiệt độ cũng đột ngột hạ thấp xuống điểm đóng băng trong khoảnh khắc đó!

Thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên ngưng trệ.

Long Ngao và tất cả cường giả của điện Thần Long đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Chính Văn phía trước mắt.

“Long Tôn, chúng ta chỉ đứng nhìn như vậy thôi sao? Lỡ như Long Vương có bất cứ sơ suất gì…”

“Đúng đó Long Tôn! Những binh lính mặc áo giáp hạng nặng này, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện!”

“Long Tôn!”

Long Ngao bày ra vẻ mặt nặng nề, cuối cùng lắc đầu hô lên: “Tất cả mọi người nghe lệnh, ở nguyên vị trí!”

Mà lúc này, trên đường Đăng Long, Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, hai mắt ngưng tụ loé lên sát khí sáng chói, nhìn chằm chằm vào một nghìn binh lính mặc áo giáp sắt đen hạng nặng đang cầm súng trường ở trước mặt!

Mỗi một người đều được bao trọn trong lớp áo giáp sắt màu đen!

Những binh lính này giống với Hộ Long Kỵ mà anh gặp tại Địa Cung khi trước tới bảy mươi phần trăm.

Điểm không giống chính là kiểu dáng áo giáp đen của bọn họ khác nhau, biểu tượng trước ngực là con thuồng luồng màu xanh!

Ở Hoa Quốc, duy chỉ một người mới có thể dùng con thuồng luồng màu xanh làm biểu tượng!

Thái Tử!

Tiêu Chính Văn nhíu mày, ngay lập tức hiểu ra thế lực đứng phía sau một nghìn binh lính mặc áo giáp hạng nặng trước mắt này là ai!

Bên trong Thiên Tử Các nhất định sắp phát sinh chuyện lớn rồi.

Vậy nên người của Thái Tử mới ở đây để ngăn anh lại.

“Bản soái là vua Bắc Lương! Bây giờ cần nhanh chóng tới Thiên Tử Các! Mấy người mau nhường đường!”

Tiêu Chính Văn chắp tay sau lưng, phẫn nộ hô lên, giống như tiếng hổ gầm chấn động cả trời đất!

Khí thế Thiên Vương huyền cấp hai sao trên người cũng đột ngột bùng phát ra bên ngoài, giống như núi lở biển động, đổ ập về hướng của đám binh lính mặc áo giáp hạng nặng!

Thế nhưng, điều khiến Tiêu Chính Văn kinh ngạc lại xảy ra.

Một nghìn binh lính mặc áo giáp sắt đen hạng nặng này lại không bị ảnh hưởng bởi khí thế Thiên Vương huyền cấp hai sao của anh, mà vẫn đứng thẳng lại chỗ, không chút lay động!

Từng cặp mắt vô cùng sắc lạnh ngập tràn sát khí!

Bịch!

Bịch!

Một binh lính mặc áo giáp hạng nặng bước ra, bên hông còn có một thanh kiếm, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là một tướng lĩnh.

Lúc này, hắn bước lên phía trước, lấy ra một tấm lệnh bài nhỏ màu vàng ước chừng bốn centimet, bên trên vẫn khắc hình con thuồng luồng và còn in thêm hai chữ Thái Tử!

“Vua Bắc Lương! Bản tướng phụng mệnh trấn giữ nơi này! Trong vòng bảy ngày, dù là ai cũng không được đi vào Thiên Tử Các từ nơi này! Mong vua Bắc Lương nhanh chóng rời đi!”

Tướng quân mặc giáp đen đó lạnh lùng hô lên, giọng điệu mang theo thái độ vô cùng chân thật.

Tiêu Chính Văn nghe vậy thì nhíu chặt lông mày, trong ánh mắt loé lên sát khí lạnh thấu xương, nói: “Bản soái cần gặp mặt Thiên Tử ngay lập tức! Mấy người nghe lệnh của ai mà lại dám ngăn cản bản soái ở đây? Mấy người muốn phản quốc có phải không?”

Một câu nói chấn động khắp không gian, giọng nói giống như tiếng sấm vang dội.

Tướng quân mặc giáp đen đó cũng rất đúng mực mà cao giọng nói: “Bản tướng chỉ nghe Thái Tử điều động! Thái Tử có lệnh, Thiên Tử Các đang họp, trong vòng bảy ngày, dù là ai cũng không được tự tiện xông vào Thiên Tử Các! Kẻ nào xông vào thì coi như phản quốc! Giết không tha!”

“Chủ soái Tiêu, xin hãy suy nghĩ thật kỹ!”

Nghe thấy câu nói này, sắc mặt của Tiêu Chính Văn càng trở nên khó coi!

“Lệnh của Thái Tử?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Thái Tử vẫn chưa đăng cơ, trước sau chỉ là kẻ bề tôi! Anh ta dám mặc ý làm bừa, ngăn cản bản soái vào Thiên Tử Các như vậy, liệu bản soái có thể cho rằng Thái Tử đang có mưu đồ cướp ngôi hay không?”

Rầm rầm rầm!

Câu nói này quá nặng nề!

Ánh mắt của tướng quân mặc giáp đen kia khẽ run lên!

Thế nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn liền trở nên vô cùng u ám, hô lên: “Bản tướng chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thái Tử! Thái Tử bảo chúng tôi trấn giữ tại nơi này, chúng tôi sẽ không cho phép bất cứ ai xông vào! Dù có là vua Bắc Lương thì cũng không được!”

“Nếu đã như thế thì phải giết thôi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, vung con dao quân đội năm cạnh trong tay ra, loé lên ánh sáng chói mắt!

Tướng quân đó thấy vậy thì nhíu mắt lại, giơ tay rút thanh kiếm bên hông ra rồi giơ cao lên trời, thanh kiếm phản chiếu lại ánh sáng màu bạc, hắn phẫn nộ gầm lên: “Giơ súng! Nghênh địch! Giết!”

Leng keng!

Trong nháy mắt, một nghìn binh lính mặc giáp đen đồng loạt giơ súng trường trong tay lên, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu!

“Xông lên!”

Cùng với tiếng gầm phẫn nộ của tướng quân cầm kiếm kia, một nghìn binh lính mặc giáp sắt đen đột nhiên giống như một dòng nước lũ màu đen nhấn chìm cả đường Đăng Long, lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn nhíu mày, sát khí tàn khốc và lạnh băng bao lấy xung quanh anh!

Anh trừng mắt nhìn đám binh lính mặc giáp sắt đen đang xông tới giết mình, con dao quân đội năm cạnh trong tay sắc lạnh lóe sáng!

Khoảnh khắc đó, sát khí trên người Tiêu Chính Văn giống như rồng lớn mãnh hổ cứ thế bộc phát ra!

Rầm một tiếng, đôi chân anh mạnh mẽ giẫm lên mặt đất, khiến cho gạch lát nền của đường Đăng Long vỡ nát, hình thành một mạng nhện dày đặc!

Mà anh lại giống như một tia chớp loé lên, tay cầm con dao quân đội năm cạnh sát khí ngút trời, phi thẳng về phía một nghìn binh lính mặc áo giáp hạng nặng hừng hực khí thế đang xông đến giết mình chỉ trong nháy mắt!

Keng!

Âm thanh lanh lảnh của kim loại vang lên!

Con dao quân đội năm cạnh phóng ra từ trong tay Tiêu Chính Văn, xuyên qua khoảng cách mười mấy mét, đâm thẳng vào lớp giáp sắt đen trên người binh lính đầu tiên xông tới trước mặt anh, sau đó xuyên qua lưng hắn rồi lại liên tiếp đâm vào lớp giáp sắt đen của bốn người phía sau chỉ trong nháy mắt.

Một đòn đoạt mạng năm người, ngã thẳng vào trong vũng máu!

Vun vút!

Con dao quân đội năm cạnh đột nhiên bay ngược lại, xoay từng vòng từng vòng màu bạc theo một quỹ đạo hình vòng cung giữa không trung, đồng thời còn mang theo một mảng máu tươi!

Còn Tiêu Chính Văn lại giống như đang ở nơi không người, đột ngột xông lên chém giết!

Rầm!

Anh nhảy vọt lên cao, một nắm đấm mạnh mẽ giáng xuống từ giữa không trung!

Rầm một tiếng!

Lớp giáp sắt đen trước ngực ba binh lính bị cú đấm này làm cho rách nát cả ra, máu tươi cũng phun ra từ lồng ngực.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tám người đã mất mạng!

Lúc này, cả đường Đăng Long lặng ngắt như tờ!

Những binh lính mặc giáp sắt đen còn lại đều giơ súng trường lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn lúc này đang cầm con dao quân đội năm cạnh vẫn còn nhỏ máu, không dám tiến bừa lên phía trước!

Quá đáng sợ!

Quá khủng bố!

Chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi như cái chớp mắt, tám người đã mất mạng!

Đây chính là chiến lực của vua Bắc Lương sao?

Đây rõ ràng là thần chết đến từ địa ngục!

Lúc này, Tiêu Chính Văn đứng nguyên tại chỗ, tám cái xác đổ rạp xung quanh, máu tươi nhuốm đầy mặt đất!

Anh lạnh lùng nhìn đám binh lính mặc áo giáp hạng nặng trước mặt, sau đó sải bước tiến về phía trước!

Tiêu Chính Văn chưa bước xong một bước thì đám binh lính mặc áo giáp hạng nặng kia đã lùi ra sau một bước!

Cứ thế lùi ra sau mười bước!

Tướng quân đó phẫn nộ gầm lên: “Giết! Giết cho tôi! Mấy người hãy dốc sức vì Thái Tử! Trận chiến này, kẻ nào rút lui sẽ giết không tha, ngoài ra sẽ chu di cửu tộc!”