Chiến Thần Bất Bại

Chương 1026




Chương 1026: Người đầu tiên tôi giết sẽ là anh

“Vâng!”

Giang Vạn Long đáp, sau đó hỏi: “Nhưng Võ Thần Tông thì phải làm sao? Hôm nay có vẻ như Võ Thí Thiên đã có ý đồ muốn làm phản rồi…”

Thiên Tử nhíu chặt mày, cả người toát ra hơi thở đáng sợ nói: “Chỉ cần có tôi ở đây thì ông ta không dám làm phản đâu”.

Giang Vạn Long gật đầu.

Lúc này thủ trưởng quân đội bước vào nói: “Thiên Tử, chiến khu Tam Đại Tân có động tĩnh, chuyện này có khả năng liên quan đến Võ Thần Tông. Tôi lo đến lúc đó dù Tiêu Chính Văn có thân phận Đại nguyên soái cũng không chắc có thể ra lệnh cho chiến khu Tam Đại Tân”.

“Tôi làm thế không phải là vì để Tiêu Chính Văn chỉ huy các chiến khu lớn, mà là vì cho cậu ấy một thân phận để đặt một ván cược lên người cậu ấy”.

“Nếu Tiêu Chính Văn thua thì dĩ nhiên thân phận Đại nguyên soái này không còn bất kỳ tác dụng nào nữa”.

“Nếu Tiêu Chính Văn thắng thì tất cả những người và thế lực chống lại chúng ta đều là kẻ phản nước!”

“Tôi đang ra một đề bài trắc nghiệm cho họ để họ tự lựa chọn xem nên đặt cược vào ai!”

Thiên Tử nói, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng.

Thủ trưởng quân đội nghe thế thì hiểu ý Thiên Tử ngay, ông ta gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi”.

Ông ta vừa dứt lời, người Thiên Tử bỗng cứng đờ, sau đó nôn ra một ngụm máu.

“Thiên Tử, Thiên Tử, ông không sao chứ?”

Giang Vạn Long vội vàng đỡ lấy Thiên Tử.

Thiên Tử xua tay nói: “Không còn nhiều thời gian nữa, bây giờ Tiêu Chính Văn đang ở đâu?”

“Theo tin tức thì Tiêu Chính Văn dẫn theo năm nghìn cấm vệ quân Long Kinh đang trên đường đến bến cảng, ở đó còn bốn mươi lăm nghìn cấm vệ quân nữa. Nếu cậu ấy không vượt qua được thì thua…”

Lúc này thủ trưởng quân đội lộ ra vẻ lo lắng.

Cùng lúc đó.

Bến cảng lớn nhất ở Long Kinh.

Tiêu Chính Văn đã dẫn năm nghìn cấm vệ quân đến bến cảng.

Nhưng lúc vừa định bước xuống tàu chiến, xung quanh bến cảng bỗng có hàng chục nghìn cấm vệ quân được trang bị vũ khí đầy đủ xuất hiện.

Người dẫn đầu là một thượng tướng.

Phó tướng xuất sắc nhất bên cạnh tổng tư lệnh cấm vệ quân Long Kinh, Hàn Đào!

“Chủ soái Tiêu, đã lâu không gặp! Nhận được lệnh khẩn cấp từ Thiên Tử Các, đảo Quan Quỳnh xuất hiện quân phản nước xông đến bến cảng… Không biết chủ soái Tiêu có gặp một đám quân phản bội hơn năm nghìn người đó không?”

Hàn Đào lạnh lùng nói.

Tiêu Chính Văn đứng trên tàu chiến chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nhìn Hàn Đào và cấm vệ quân ồ ạt chạy đến đứng phía sau hắn.

Phóng tầm mắt ra xa, trong phạm vi năm kilomet của bến cảng đã bị hơn bốn mươi nghìn cấm vệ quân Long Kinh bao quanh.

Khắp nơi đều là cấm vệ quân mặc quân phục màu đen được trang bị đạn thật súng thật, quanh đó còn có xe tăng và đạn pháo.

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh như băng nhìn Hàn Đào dẫn đầu đoàn quân đó nói: “Không ngờ lại là anh”.

Hàn Đào khẽ cười nói: “Đúng thật, không ngờ sẽ có ngày Hàn Đào tôi đứng về phe đối lập với chủ soái Tiêu. Chủ soái Tiêu, tôi là cấp dưới cũ của anh nên nhắc anh một câu, đừng làm chuyện gì khác thường, ở đây có hơn bốn mươi nghìn cấm vệ quân, một mình anh không giết hết được đâu. Anh cứ ngoan ngoãn ở đây, chẳng có việc gì xảy ra cả, tôi là cấp dưới cũ của anh nên tuyệt đối trung thành với chủ soái Tiêu”.

Nghe hắn nói thế, Tiêu Chính Văn nhướng mày, hừ một tiếng nói: “Hàn Đào, năm đó anh thông đồng với địch bán đứng chuyện bí mật của quân đội, tôi nể tình chiến công của anh với đất nước nên khoan dung tha cho anh một con đường sống. Nhưng không ngờ anh lại có thể trà trộn vào cấm vệ quân, còn trở thành thượng tướng ba sao, xem ra thế lực đằng sau anh không hề nhỏ nhỉ!”

Nghe anh nói thế, Hàn Đào giễu cợt cười nói: “Chủ soái Tiêu, anh đừng nên nghe ngóng về thế lực sau lưng tôi. Hôm nay anh tuyệt đối không thể rời khỏi đây!”

“Nếu anh biết điều thì bước xuống tàu ngay lập tức, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn như cọ súng ra lửa chẳng hạn, thế nào?”

Hừ!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng khịt mũi, lớn giọng nói: “Hàn Đào, năm đó tôi nên tự tay bắn chết anh. Bây giờ tôi cảnh cáo anh, lập tức bảo người của anh tránh ra, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên giết anh!”

“Ha ha ha!”

Hàn Đào bật cười nói: “Chủ soái Tiêu, tình hình bây giờ đã như thế rồi mà anh vẫn muốn giết tôi sao? Phía sau tôi có hơn bốn mươi nghìn cấm vệ quân, hễ anh có hành động gì khác thường thì họ sẽ nổ súng ngay. Nhưng nếu chủ soái Tiêu đồng ý xuống đây rồi quỳ xuống liếm giày cho tôi, tôi có thể giữ lại mạng sống cho chủ soái Tiêu”.

Dứt lời, Hàn Đào nhấc giày chiến của mình lên, trên mặt giày còn dính ít bùn đất.

“Chủ soái Tiêu, bây giờ Hoa Quốc đã bắt đầu thay đổi, chúng ta phải học cách đứng về phía thế lực mới. Nếu chủ soái Tiêu u mê không tỉnh thì cuối cùng sẽ chết không lối thoát”.

“Ồn quá đi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, anh giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh trong tay bỗng chốc biến thành một luồng ánh sáng trắng bắn ra, sau đó tiếng phập vang lên, con dao đó đâm xuyên vào ngực Hàn Đào.

Mắt Hàn Đào hiện lên vẻ hoảng hốt, đến chết hắn cũng không tin Tiêu Chính Văn sẽ ra tay thật.

Cốp! Hắn khuỵu gối xuống đất, sau đó ngã vào vũng máu.

Cảnh tượng này khiến hàng nghìn cấm vệ quân xung quanh khiếp sợ.

Tiêu Chính Văn cầm con dao quân đội năm cạnh còn dính máu từng bước đi xuống tàu chiến.

Cấm vệ quân cầm súng ở xung quanh đều nhìn nhau, không một ai dám nổ súng trước.

Sau đó Tiêu Chính Văn đi đến trước thi thể của Hàn Đào lạnh lùng nhìn hắn rồi ngước lên đảo mắt nhìn xung quanh nói: “Tôi, vua Bắc Lương, Tiêu Chính Văn! Bây giờ tôi sẽ là người quản lý quân đoàn của mọi người. Nếu ai không muốn bị quản lý thì một là bỏ vũ khí xuống rời khỏi đây ngay, hai là tôi sẽ chết giết người đó với tội danh phản nước!”

Ầm!

Câu nói của anh làm cả hiện trường chấn động!

Lúc này tất cả cấm vệ quân đều không dám động đậy.

Tiêu Chính Văn cứ từng bước đi xuyên qua đám cấm vệ quân đông đảo, đến khi đi đến cạnh chiếc xe jeep quân sự rồi mở cửa ra.

Sau đó anh tức giận nói: “Bây giờ, tất cả lập tức quay về Long Kinh xả thân vì nước!”

Ra lệnh xong, Tiêu Chính Văn lập tức lên xe đạp chân ga, chiếc xe jeep rời khỏi bến cảng như thanh kiếm sắc bén phóng nhanh đi.

Mấy cấm vệ quân đó không hề chần chừ một giây phút nào, nhanh chóng quay về Long Kinh.

Đại quân có sự thay đổi lớn!

Lúc này trong phòng chỉ huy quân đội nơi nào đó ở Long Kinh.

“Cái gì? Cấm vệ quân ở bến cảng đang đi về phía Long Kinh hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Tên Hàn Đào kia đâu?”

Tiếng hét cực kỳ tức giận vang vọng khắp phòng chỉ huy.

Lúc này một người đàn ông trung niên đang phẫn nộ nghe điện thoại.

“Tướng quân, có lẽ Hàn Đào đã bị chủ soái Tiêu giết rồi, hơn bốn mươi nghìn cấm vệ quân đều nghe theo lệnh của chủ soái Tiêu. Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Giọng nói run rẩy vang lên từ đầu bên kia.

Nghe thế, trán người đàn ông trung niên toát mồ hôi lạnh, nói: “Mẹ kiếp, một đám vô dụng! Lập tức điều động ba mươi nghìn cấm vệ quân trong Long Kinh. Dù có liều mạng đến người cuối cùng cũng phải ngăn hơn bốn mươi nghìn cấm vệ quân này cho tôi, tuyệt đối không thể để Tiêu Chính Văn bước nửa bước vào Long Kinh!”

Nhưng ông ta vừa dứt lời!

Pằng pằng!

Bên ngoài vang lên tiếng súng.

Sau đó một nhóm người được trang bị vũ khí xông vào trong.

Dẫn đầu là một người đàn ông vạm vỡ cao một mét chín vác theo khẩu súng liên thanh. Anh ta bước vào lập tức túm lấy cổ áo người đàn ông trung niên mặc quân phục, xách ông ta lên, nói: “Bắt đầu từ bây giờ điện Thần Long chính thức tiếp quản phòng chỉ huy này!”