Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 385




Chương 385

 

Nụ cười của Mục Thiên Lam trở nên cứng đờ. Lúc này, Tiêu Thanh cũng Lý Tế Thế mới tươi cười đi tới.

 

“Tiêu Thanh, cả đêm hôm qua cậu không về nhà, có phải là cùng với người phụ nữ nào đó ở bên ngoài hay không?”Ngô Tuệ Lan hỏi Tiêu Thanh.

 

“Tuệ Lan, bà hiểu lầm Tiêu Thanh rồi.”

 

Lý Tế Thế vừa cười vừa nói: “Cả đêm qua Tiêu Thanh bận tiêu diệt thế lực kia từ bên ngoài, không phải như bà nghĩ đâu. Tiêu Thanh có công rất lớn trong chuyện thương hội trưởng thương hội Hạ Quốc bị bắt hỏi.

 

“Cậu ta thì làm được cái gì chứ?”

 

Ngô Tuệ Lan Lý Tế Thế nói tiếp: “Thương hội Hạ Quốc vô cùng xảo quyệt, dù thế nào cũng không nằm được sơ hở của bọn chúng. Tiêu Thanh nói với cảnh sát gọi tôi đến Cổ Cảnh, trước hết là để chữa trị cho mọi người, sau đó chính là để cho thương hội Hạ Quốc rơi vào bẫy. Quả nhiên là nội bộ bọn chúng đã bắt anh tới để chữa trị cho Tổng Tuấn Cơ, tôi lén đặt máy nghe trộm trên người của Tổng Tuấn Cơ mới có thể biết được bí mật quan trọng của bọn chúng, nhờ vậy mới có thể một mẻ lưới bắt gọn tất cả, nếu không cũng không thể làm gì được bọn chúng đâu.

 

Cả nhà Mục Thiên Lam sợ đến ngây người!

 

Bây giờ mới biết việc bác sĩ hàng đầu Lâm Hạ – Lý Tế Thế đến Cổ Cảnh có liên quan tới Tiêu Thanh. “Tiêu Thanh, anh thật giỏi!”Mục Thiên Lam khen ngợi.

 

“Quả thật rất giỏi!”Mục An Phong với Mục An Minh đều giơ ngón tay cái lên.

 

Ngô Tuệ Lan hừ một tiếng: “Có gì giỏi giang chứ, để cho thần tượng của tôi đi mạo hiểm, nếu anh ấy gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Thật là… sau này không được lợi dụng thần tượng của tôi như vậy nữa, nghe rõ chưa?”

 

“Ha ha!”Lý Tế Thế cười to.

 

“Không sao, không có vấn đề gì!”

 

Sau đó ông kiểm tra vết thương cho Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh.

 

Còn Mục Thiên Lam lại nhận được điện thoại của một vị lãnh đạo cấp cao trong quân đội chúc mừng cô đã chiến thắng trong cuộc cạnh tranh lần này.

 

Một tuần sau, Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh đã hồi phục và được xuất viện.

 

Bởi vì nhà đã bị nổ tung nên tạm thời họ chỉ có thể ở khách sạn.

 

Vốn dĩ Tiêu Thanh muốn bắt hết đám người Hàn Quang Đông lại nhưng ông ta lại vô cùng gian xảo, không hề để lại bất cứ bằng chứng nào chứng minh ông ta có liên quan đến Lý Mẫn Hạo, cho nên chỉ đành buông tha cho đám người đó.

 

Buổi tối, đám người Lý Nam Hương đi vào khách sạn mà Ngô Tuệ Lan đang ở.

 

“Tuệ Lan, vết thương hồi phục cũng nhanh nhỉ? Chỉ tiếc là giờ các người cũng không có chỗ để về, ở khách sạn thì cả nhà cũng phải thuê mất ba phòng, một ngày mất vài trăm, một tháng cũng không dưới hai ba chục triệu, thật sự là quá nhiều rồi.”

 

“Đúng lúc ngày mai nhà của chúng tôi chuyển đến nơi ở mới tốt hơn, cho các người thuê nhà cũ hơn ba mươi triệu một tháng, các người thấy được không?”

 

Lý Nam Hương đắc ý hỏi.

 

“Ở đây khoe khoang cái gì chứ, cút đi cho tôi!” Ngô Tuệ Lan tức giận nói.

 

“Ha ha!”

 

Lý Nam Hương cười sảng khoái: “Ngày mai chín giờ sáng chúng tôi chuyển đến ở phòng bốn trăm lẻ ba, bốn trăm lẻ bốn tòa nhà Bảo Đỉnh Quốc Tế, nhớ đến xem nhà mới trị giá gần hai trăm triệu của chúng tôi nha.”

 

Nói xong bà ta lắc mông rời đi.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Sau khi ăn sáng xong Mục Thiên Lam chuẩn bị đi làm lại thì nghe Ngô Tuệ Lan nói: “Hôm nay đừng đi làm, ở nhà đi dự tiệc tân gia của bác cả và chú út con đi.”

 

“Mẹ, con thấy không đi thì hơn, tới đó nói không chừng lại bị làm khó.”

 

Mục Thiên Lam khuyên mẹ mình.

 

Ngô Tuệ Lan trừng mắt nói: “Nhìn nhà họ Mục chúng ta đi, cả nhà chúng ta càng ngày càng sa sút, bọn họ thì càng ngày càng tốt lên, hiện tại còn có thể chuyển đến ở trong căn nhà hơn một trăm triệu, mẹ ngưỡng mộ nhưng cũng ghen tị, nhà bọn họ đẹp như vậy thì chúng ta cũng phải có! Huống chi bọn họ đã có lời mời, chuẩn bị phong bì đi, nói không chừng lão phu nhân còn mềm lòng mà cho chúng ta nhà để ở cũng nên. Nhanh lên, mau chuẩn bị phong bì đi, để ba mươi mốt triệu đi. Cả nhà chúng ta đều phải đến, được mời thì cũng phải chuẩn bị tiền mừng cho người ta.”

 

Mục Thiên Lam đành miễn cưỡng làm theo lời mẹ.

 

Cuối cùng, vào lúc tám giờ, năm người nhà bọn họ cũng đi tới Bảo Đỉnh Quốc Tế.

 

Bên ngoài phòng bốn trăm lẻ bốn xếp đầy những lãng hoa chúc mừng, từ trong phòng lại truyền tới tiếng vỗ tay, trò chuyện cười nói vô cùng náo nhiệt.

 

Vừa đi vào bên trong Ngô Tuệ Lan liền ngây ngẩn cả người.

 

Bà nhịn không được thốt lên: “Căn phòng này thật là đẹp quá đi!”

 

“Ha ha!”