Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 372




Chương 372

 

Lý Tế Thế gật đầu: “Thì ra là em gái ruột của Phó tham mưu Hà lai lịch rất lớn đấy.”

 

Hàn Thanh Văn nghe vậy, đắc ý nói: “Nếu bác sĩ Tế Thế đã biết lai lịch nhà tôi lớn thế nào, vậy thì bây giờ cũng nên nể mặt mà đi cùng chúng tôi một chuyến để bàn luận về cách dưỡng sinh chứ hả?”

 

Thật không ngờ anh ta lại thốt ra những lời này.

 

Lý Tế Thế quát: “Đừng nói cậu của cậu là Phó tham mưu, dù là Trưởng tham mưu gặp Lý Tế Thế tôi cũng còn phải khách sáo. Cậu có tư cách gì mà hô to gọi nhỏ ở trước mặt tôi?”

 

“Có tin một cuộc điện thoại của tôi là có thể gọi cậu của cậu qua đây mắng cho cậu một trận hay không?”

 

Hàn Thanh Văn bị phun máu chó đầy đầu.

 

Bốn phía xung quanh đều là tiếng cười nhạo. Mời đọc truyện trên truyen99.vip Cả nhà anh ta đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

 

“Cậu Hàn, ông Lý là bậc thầy trong nền y học Lâm Hạ, là nhân vật lớn cấp quốc gia, là thượng khách của những nhân vật cấp cao. Cậu của cậu thật sự mất mặt trước mặt ông ấy rồi, cậu mau xin lỗi ông Lý đi. Đừng để ông ấy tức giận, sẽ làm ảnh hưởng đến con đường làm quan cậu của cậu đấy.”

 

Trưởng khoa khuyên nhủ.

 

Hàn Quang Đông và Hà Tố Mai đều luống cuống.

 

Họ vội vàng xin lỗi Lý Tế Thế. Hàn Thanh Văn cũng cúi đầu nói một tiếng: “Xin lỗi ông Lý”

 

“Hừ!”

 

Lý Tế Thế hừ một tiếng, không không thèm nhìn mặt họ nữa.

 

Lúc này, Tiêu Thanh mới nói: “Bác sĩ Tế Thế, bố mẹ vợ tôi và sáu tài xế nhà vợ tôi bị quân của Hạ Quốc nổ bom làm bị thương nặng, ông có thể nào điều trị miễn phí cho họ được không?”

 

Lời kia vừa thốt ra, trái tim Mục Thiên Lam lập tức nhảy lên.

 

Cô chỉ muốn mắng Tiêu Thanh ngay.

 

Tốt xấu gì cũng nên ra giá mấy chục mấy trăm triệu xem như có chút thành ý chứ.

 

Đây lại bảo người ta điều trị miễn phí, người ta có thể đồng ý hay không?

 

Hàn Thanh Văn lại càng tức giận nói: “Cậu không thấy ông Lý nói không rảnh, từ chối cả lời mời với số tiền lớn nhà tôi sao? Người như ông Lý đây bận rộn như vậy, sao có thể điều trị miễn phí cho đám người thấp kém đó chứ?”

 

Không ngờ anh ta vừa dứt lời liền nghe Lý Tế Thế nói: “Chữa! Tất nhiên phải chữa miễn phí! Mau đưa tôi đi điều trị cho bọn họ!”

 

“Cái gì!” Mời đọc truyện trên truyen99.vip Tất cả mọi người đều sợ ngây người!

 

Mục Thiên Lam không dám tin nói: “Ông Lý, tôi… Không nghe nhầm đấy chứ! Ông bằng lòng chữa trị miễn phí cho bố mẹ tôi và cả những công nhân bị thương của tôi nữa sao?”

 

Cô thực sự không thể tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy.

 

Cô cho rằng ông Lý sẽ lấy lý do không rảnh để đuổi Tiêu Thanh đi.

 

Nhưng không ngờ ông Lý lại đồng ý một cách thoải mái như vậy, lại còn bảo anh mau dẫn ông ấy đi chữa bệnh cho bố mẹ và công nhân của cô.

 

Điều này làm cô bất ngờ, cảm thấy quả hão huyền.

 

“Đúng vậy, cô không nghe nhầm đâu. Tôi đồng ý điều trị miễn phí cho bố mẹ và công nhân nhà cô.”

 

Lý Tế Thế lặp lại câu ấy vô cùng mạnh mẽ.

 

“Thật tốt quá!”

 

Mục Thiên Lam vô cùng kích động, cúi đầu cảm ơn liên tục.

 

Mục Hải Đào và những người khác đều trợn tròn mắt.

 

Hàn Thanh Văn lại càng khó hiểu hỏi: “Ông Lý, không phải ông bảo không rảnh sao? Sao bây giờ lại rảnh rỗi vậy?”

 

Lý Tế Thế nói: “Tôi ghét nhất là các thế lực ngoại quốc, họ đều bị thế lực ngoại quốc làm bị thương, dù tôi có không rảnh cũng phải bỏ mọi chuyện xuống để điều trị cho họ.”

 

“Hơn nữa, người trẻ tuổi, cậu nghe cho kỹ lời tôi đây! Đôi khi tiền bạc dùng rất tốt nhưng cũng có đôi khi dùng không tốt, ít nhất là trong trường hợp của tôi, tiền bạc không dùng được. Bởi vì cả đời này tôi vốn không cần lo thiếu tiền để tiêu!”

 

Dứt lời, ông nhìn về phía Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam, mặt cười tươi rói nói: “Mau dẫn tôi đi trị bệnh.”

 

“Vâng vâng vâng!”

 

Mục Thiên Lam lập tức cung kính mời Lý Tế Thế vào bệnh viện.

 

Tiêu Thanh nhìn Hàn Thanh Văn: “Mau, quỳ xuống gọi tôi là bố đi.”

 

“Cút!”

 

Hàn Thanh Văn quát.

 

Tiêu Thanh nói: “Nhiều phóng viên làm chứng như vậy, nếu cậu không thực hiện lời hứa, bị họ đăng lên báo nói nhà giàu nhất các người không giữ lời, đến lúc đó cổ phiếu công ty các người rớt giá thì cũng đừng trách tôi…”

 

Hàn Quang Đông là người kinh doanh, đương nhiên sẽ coi trọng tiền bạc nhất.

 

Lúc này ông ta quát lên: “Nói thì phải làm, mau làm đi, đến lúc đó làm cổ phiếu công ty rớt giá, ông đây bóp chết mày!”