Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 370




Chương 370

 

Dù vậy, Lý Mẫn Hạo cũng không nghe lọt tai.

 

“Đúng rồi.”

 

Bác sĩ đột nhiên nói: “Theo nguồn thông tin đáng tin cậy, bác sĩ hàng đầu Lâm Hạ, Lý Tế Thế, trưa mai sẽ tới bệnh viện Đệ Nhất khảo sát. Ông ấy là ngôi sao sáng trong ngành y học Lâm Hạ của chúng ta, tinh thông cả y học Lâm Hạ và y học phương Tây. Nếu có thể mời ông ấy tới điều trị cho cậu Tuấn Cơ, thì có thể chữa khỏi vết thương ở đầu. Khả năng cao còn có thể giúp cậu Tuấn Cơ chữa khỏi phương diện kia nữa.”

 

“Thật sao?” Lý Mẫn Hạo phấn chấn.

 

Bác sĩ gật mạnh đầu, sau đó lại nói: “Chỉ có điều, nghe nói vị bác sĩ Lâm Hạ này không dễ dàng đồng ý chữa bệnh, lại càng không tùy tiện chữa bệnh cho người nước ngoài. Có rất nhiều tin đồn về việc Thương hội Hạ Quốc các người chèn ép Thương mại Thiên Lam, vị bác sĩ Lâm Hạ này chắc chắn cũng biết, khẳng định mấy người không mời nổi.”

 

Nói xong, bác sĩ rời đi.

 

Lý Mẫn Hạo đứng lặng một lúc lâu. Sau đó lại gọi điện cho người giàu nhất Cổ Cảnh, Hàn Quang Đông. Mười giờ sáng ngày hôm sau.

 

Bên ngoài của bệnh viện Đệ Nhất đông nghịt người. Có người nhà của những bệnh nhân bệnh nặng, có người dân bình thường, còn có cả phóng viên. Tất cả đều đang đợi vị bác sĩ hàng đầu Lâm Hạ Lý Tế Thế đến. Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam cũng ở trong đám đông.

 

“Tránh ra, tránh ra!” Một âm thanh kiêu ngạo vang lên. Một đám người bước xuống từ đoàn xe sang trọng. Là vợ chồng người giàu nhất Cổ Cảnh, Hàn Quang Đông và con trai Hàn Thanh Văn. Trần Hiên, Cao Dương, Mục Hải Long cũng ở trong đó.

 

“Tất cả tránh ra, đừng tụ tập ở đây. Nhờ bác sĩ Tế Thế chữa bệnh ít nhất cũng phải ba tỷ. Các người có trả nổi không? Không có thì đứng sang một bên đi, đừng vướng chân người giàu nhất Cổ Cảnh chúng tôi tìm bác sĩ Tế Thế chữa bệnh.”

 

Hàn Thanh Văn kiêu ngạo nói. Biết anh ta là người của người giàu nhất Cổ Cảnh, rất nhiều người đều tránh xa, đứng nép vào một bên. Chỉ có Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam không nhường đường, vẫn ở cửa bệnh viện.

 

“Ồ, đây không phải Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam sao? Có phải hai người bị vô sinh, muốn tìm bác sĩ Tế Thế chữa không?” Hàn Thanh Văn thích thú hỏi.

 

“Ha ha.”

 

Cả đám Mục Hải Long, Trần Hiên đều cười lớn: “Cậu Hàn, cũng có khả năng này đấy. Hai người này đã kết hôn 3 năm mà không có lấy một đứa con, nếu không phải Tiêu Thanh vô sinh thì cũng là Mục Thiên Lam có vấn đề về sinh sản, hai người bọn họ chắc chắn có một người có vấn đề.”

 

“Cũng có thể cả hai người bọn họ đều có vấn đề đấy!”

 

Nghe những lời này, sắc mặt Mục Thiên Lam rất khó coi. Có điều cô không muốn nói lời vô nghĩa với những người này.

 

Lúc này, Mục Hải Long nói: “Anh nói này Mục Thiên Lam, hai người có thể mời được bác sĩ Tế Thế ư? Có biết để bác sĩ Tế Thế khám bệnh cần có ít nhất ba tỷ không? Công ty của em có bốn tài xế bị giết, sáu người bị thương nặng đều đã bồi thường đầy đủ. Sau khi trừ nợ, tài sản của công ty ra số âm rồi, vậy mà vẫn còn muốn tìm bác sĩ Tế Thế khám bệnh? Nhanh tránh qua một bên, cậu Hàn đã ra giá ba tỷ để mời bác sĩ Tế Thế khám bệnh rồi, đừng ở đây gây phiền phức nữa, tránh việc lại bảo cậu Hàn cậy quyền thế chèn ép Thương mại Thiên Lam.”

 

Trên thực tế, Mục Thiên Lam đã không ôm bất cứ hy vọng nào về việc bác sĩ Tế Thế Thế Tế có thể chữa cho bố mẹ và sáu người tài xế bị thương kia. Chỉ là Tiêu Thanh muốn đến, cô cũng muốn chờ bác sĩ Tế Thế.

 

Rốt cuộc, cậu Hàn đưa ra ba tỷ để mời bác sĩ khám bệnh, cô còn gì để hy vọng nữa chứ? “Tiêu Thanh, hay là… chúng ta bỏ đi thôi.”

 

Cô không muốn đắc tội với Hàn Quang Đông.

 

Tiêu Thanh nói: “Bác sĩ Tế Thế khám bệnh không phải nhìn tiền bạc, mà là nhìn nhân cách. Nhân cách bọn họ không tốt, không mời được bác sĩ Tế Thế đâu, chúng ta không cần rút lui.”

 

“Hừ.”

 

Hàn Thanh Văn đột nhiên khó chịu nói: “Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu nói chúng tôi không mời được bác sĩ Tế Thế là không mời được sao, ba tỷ không được thì sáu tỷ, sáu tỷ không được thì mười tỷ, ba mươi tỷ. Có tổn bao nhiêu tiền cũng phải mời được bác sĩ Tế Thế về bàn luận chuyện dưỡng sinh với bố tôi. Tiền không thành vấn đề, tôi không tin có người có thể không bị lay động đứng trước tiền tài.”