Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 358




Chương 358

 

Rạng sáng hơn ba giờ.

 

Tiêu Vĩnh Nhã lái xe mấy tiếng đồng hồ, lê cái thân thể mệt mỏi trở về nhà họ Tiêu.

 

“Ơ, mọi người vẫn chưa ngủ à.”

 

Tiêu Vĩnh Nhã nhìn thấy đại gia đình ở trong phòng khách, không kiềm được mỉm cười nói.

 

Nhưng rất nhanh.

 

Nụ cười của ông ấy cứng nhắc lại.

 

Một luồng dự cảm chẳng lành nhất thời bao phủ toàn thân ông ấy.

 

Bởi vì, ông ấy nhìn thấy ông nội, bố mẹ và chú thím của Trần Dịch, đều đang ở đây! “Chú ba, còn không mau cút đi!”

 

Bác cả Tiêu Vĩnh Trình nghiêm nghị quát lên.

 

Cơ thể Tiêu Vĩnh Nhã rùng mình một cái.

 

Ông ấy biết, nhiều người họ Trần đến nhà họ Tiêu như vậy, là bởi vì Trần Dịch bị đánh gãy tay chân.

 

 

 

Nhưng mà ông ấy vẫn tỏ ra bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng mà đi tới.

 

Kết quả vừa tới gần.

 

“Tiêu Vĩnh Nhã, con mẹ nó!”

 

Bố của Trần Dịch là Trần Văn Sinh, trực tiếp đạp một cái, khiến Tiêu Vĩnh Nhã té xuống đất.

 

Tiêu Chính Thành đứng lên.

 

“Trần Văn Sinh, cậu như vậy không khỏi ức hiếp người quá đáng chứ?”

 

“Tôi ức hiếp người quá đáng?”

 

Trần Văn Sinh cười lạnh, gầm lên với Tiêu Chính Thành: “Bố con Tiêu Vĩnh Nhã hại con trai tôi gãy tay gãy chân, tôi đạp Tiêu Vĩnh Nhã một cước thì thế nào, ông rất khó chịu sao?”

 

“Cậu…”

 

Tiêu Chính Thành quả thật rất khó chịu.

 

Ngay trước mặt ông, không nói hai lời nặng nề đạp con trai ông một cước, như vậy không chỉ đánh Tiêu Vĩnh Nhã, mà còn đánh ông.

 

Nhưng mà

 

Tay ông cấu véo bắp đùi, ông nhịn.

 

“Vĩnh Nhã, con đứng lên.”

 

Tiêu Chính Thành nói với Tiêu Vĩnh Nhã: “Rốt cuộc con và Tiêu Thanh xảy ra chuyện gì? Tại sao lại hại Trần Dịch nhà họ Trần gãy chân?”

 

 

 

Tiêu Vĩnh Nhã ôm bụng đứng lên, oan ức nói: “Bố, chuyện là như vầy!”

 

“Thanh và vợ nó đi tham gia buổi gọi thầu của tập đoàn Cửu Châu, cậu Trần khiêu khích gây sự trước, còn định gọi vệ sĩ đánh nhau, con đi khuyên can, nói với cậu ta rằng đây là đại hội gọi thầu của tập đoàn Cửu Châu không thể ngang ngược được.”

 

“Cậu ta không nghe, ở đó khoe khoang các kiểu, nói cậu ta có người ở trong tập đoàn Cửu Châu. Phó tổng giám đốc của trụ sở chính là cậu họ của cậu ta, còn nói cậu ta bảo cậu họ phân danh sách, cho ai cung ứng sắt thép, cho ai cung ứng xi măng, cho ai cung ứng gạch men, cho ai quyền thi công.”

 

“Ngay trước mặt nhiều người như vậy, cậu ta tuồn ra những bí mật ngầm trong bóng tối, khiến cho người khác lén lút tố cáo. Cậu họ của cậu ta bị đuổi, cậu ta cũng vì vậy mà không trúng thầu, nên lập tức nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp muốn đánh nhau ngay trước mặt Tổng giám đốc Bạch của tập đoàn Cửu Châu, sau đó bị Tổng giám đốc Bạch kêu vệ sĩ đánh gãy tay chân”

 

“Toàn bộ những chuyện này đều là do cậu ta coi trời bằng vung mà xảy ra, t cũng không liên quan đến Thanh một chút nào đâu bố ạ.

 

Nghe vậy, rốt cuộc Tiêu Chính Thành đã hiểu toàn bộ câu chuyện.

 

Vì lẽ đó ông lập tức nhìn về phía Trần Nguyên Bình: “Ông cụ Trần, nói vậy thì, tay chân cậu Trần bị gãy, thật sự không liên quan gì đến bố con Vĩnh Nhã, là do cậu ta quá ngang ngược mà ra.”

 

“Tôi mặc kệ!”

 

Trần Nguyên Bình nói: “Tiêu Thanh xuất hiện ở đại hội gọi thầu chính là một sai lầm, nếu như cậu ta không đến, cháu tôi Trần Dịch sẽ nổi nóng với cậu ta, sẽ bị đánh gãy tay chân sao?”

 

“Cho nên, Tiêu Thanh phải chết, cậu ta không chết, không đủ để giải mối hận nhà họ Trần!”

 

“Đúng! Tiêu Thanh phải chết!”

 

Người nhà họ Trần, thái độ kiên quyết.

 

“Các người…

 

Tiêu Chính Thành giận đến mức nói không ra lời.

 

Muốn định tội thì bất kể lý do? “Các người quá ức hiếp người khác!”

 

Tiêu Vĩnh Nhã giận quá nói: “Năm đó Trần Dịch ức hiếp con tôi, bị tôi đánh lại một cái, các người lập tức tạo áp lực cho nhà họ Tiêu, hại tôi bị đánh gãy tay chân ném ra đường.”

 

“Bây giờ Trần Dịch lại ức hiếp con tôi, tôi cũng không ra tay đánh cậu ta, tự bản thân cậu ta quá mức ngông cuồng, bị đánh gãy tay chân, liên quan gì đến tôi. Các người dựa vào cái gì trách tội trên đầu con tôi?”

 

Trần Văn Sinh quát lên: “Chỉ bằng con tôi là Trần Dịch, nó là đứa con quý như vàng của tôi, còn con trai ông là loại hoang dã khổ sở!”

 

“Lập tức gọi điện thoại cho con trai ông, bảo nó trở về nhà họ Tiêu nhận lấy cái chết, nếu không tôi muốn ông chết!”

 

Tiêu Vĩnh Nhã hét lên: “Mười hai năm trước, tôi không bảo vệ tốt cho con trai tôi, khiến cho nó gặp khốn khó, lần này tôi sẽ không lùi bước nữa, cho dù là chết, tôi cũng sẽ không gọi con trai tôi về cho các người xử lý!”