Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 296




Chương 296

 

Ông cụ Mạnh và nhà họ Mạnh cũng không biết phải giải quyết làm sao.

 

Ngô Bội Nghi càng run cầm cập.

 

Bây giờ mới biết, chính mình đã hại chồng mình đến mức thê thảm như vậy.

 

“Anh cái gì mà anh, cuộc hôn nhân này tốt nhất dẹp đi, lập tức đến cục cảnh sát đầu thú, ở trong đó ba đến năm năm rồi hằng ra. Nếu không, dựa theo tội này của cậu, bên Bộ Binh kia luận tôi, có mà ngồi tù mười năm còn nhẹ”

 

Cao Bằng Trạch gào lên.

 

Cả nhà họ Mạnh và nhà họ Ngô đều hoảng loạn.

 

“Băng Trạch, chuyện này đâu đến nỗi nghiêm trọng vậy, anh xem, thắng cả vẫn còn ổn đó sao, đừng có chuyện bé xé ra to nữa.”

 

Cô hai của Mạnh Hạo nhiên là Mạnh Thiếu Phương liền khuyên nhủ.

 

“Cô là đàn bà thì hiểu cái gì?”

 

Cao Bằng Trạch tức giận nói: “Dám cả gan mưu hại anh hùng, các người tưởng đây là trò con nít sao?”

 

“Còn nói tôi chuyện bé xé ra to, để xem Thống đốc biết được, đến tại Bộ Binh, có phải nó sẽ bị ngồi tù mười năm không?”

 

Mạnh Hạo Nhiên bị dọa đến tím tái.

 

Liền quay sang đổ lỗi cho Ngô Bội Nghi: “Đều là tại cô, nếu không phải gia đình cô khinh anh ta nghèo, chế đồ anh ta mua bên ngoài, rồi khiêu khích anh ta, thì làm sao tôi biết anh ta là ai, lại đi đắc tội với anh ta ?”

 

“Tôi thật sự bị cô hại đến thê thảm cô đúng là loại phụ nữ sát chồng, tôi thà ở như vậy đến già còn hơn lấy phải thứ như cô ”

 

Nói rồi anh ta giật bỏ cành hoa rum ở trước ngực và tháo chiếc nhẫn trên ngón tay vứt đi.

 

Ngô Bội Nghi vô cùng sợ hãi, sắc mặt tái mét, đứng chôn chân tại chỗ, cả người run bật lên như một cái mô-tơ.

 

“Còn đờ ra đó làm gì, mau cầu xin cô ba tha thứ đi.”

 

Ông cụ Ngô thúc dục.

 

Ngô Bội Nghi lập tức quỳ xuống bên cạnh Ngô Tuệ Lan, ôm lấy chân bà, khóc lóc: “Cô Ba, con cầu xin cô, cô hãy nói với Tiêu Thanh một câu, tha thứ cho con và Hạo Nhiên lần này, con thật sự biết lỗi rồi mà cô ba. Hu hu hu….

 

“Ay da”

 

Ngô Tuệ Lan vẫn ngồi yên, lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, nhấp một ngụm, bực bội nói: “Không ngờ một người đeo ngọc giả như tôi, bị người họ Ngô mấy người xem không ra gì, đột nhiên lại có thể được mấy người quỳ xuống cầu xin như thế này.”

 

“Hơn nữa, một lời của tôi có thể quyết định hôn nhân của hai người được hay mất.”

 

“Thật sự tôi cũng có bản lĩnh đó ư?”

 

Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam nhìn thấy bộ dạng mẹ của họ như đang khiêu khích, bị chọc cho cười lên.

 

“Đúng, đúng, đúng. Cô ba à, cô là người có bản lĩnh nhất!”

 

Mẹ của Ngô Bội Nghi còn tâng bốc thêm: “Cả nhà họ Ngô chúng ta, chỉ có cô ba là bản lĩnh nhất. Vừa xinh đẹp, lại có chàng rể giỏi giang, chúng tôi đều ngưỡng mộ cô vô cùng.

 

“Đúng vậy Tuệ Lan, cô thật đáng khiến người khác ngưỡng mộ, người chị dâu như tôi thật là muốn quỳ rạp xuống chân cô”

 

Ngay cả mợ vợ của cậu cũng qua nói giúp bọn họ những lời đường mật.

 

Đến cả người bà cũng đến thêm vào, khẽ cười nói: “Tuệ Lan à, con đúng là niềm tự hào của mẹ, là niềm tự hào của cả Ngô gia chúng ta. Chúng ta có đứa con gái như con, đó là vinh hạnh tột cùng của nhà họ Ngô chúng ta.”

 

Cả đám người nhà của Mạnh Hạo Nhiên, cha, ông nội, chú bác đều đi qua nói đỡ vào.

 

“Đúng vậy không?”

 

Ngô Tuệ Lan được khen như vậy thì rất vui.

 

“Nhưng mà thiết nghĩ, tôi, đến viên ngọc trai thật, miếng trang sức đẹp còn không đeo nổi. Tôi làm sao có bản lĩnh như mấy người nói. Mọi người thật là quá khen rồi, tôi cũng chỉ là một kẻ thấp hèn, không có bản lĩnh được như vậy.”

 

Mẹ của Mạnh Hạo Nhiên nghe xong, liền đoán ra được Ngô Tuệ Lan muốn gì.

 

Nghĩ rồi tháo chiếc dây chuyền ngọc trai đáng giá mấy triệu trên cổ mình, rồi đeo lên cho Ngô Tuệ Lan, cười niềm nở: “Cô ba của Bội Nghi à, sợi dây chuyền này tôi đeo trông không đẹp lắm, cô đeo vào nhìn rất đẹp, rất hợp với Cô.”

 

“Đúng, đúng, đúng!”

 

Cả đám người đều gật đầu hùa theo.

 

“Đẹp thì có đẹp thật, nhưng tiếc là không phải của tôi.

 

Ngô Tuệ Lan cố tỏ ra vẻ tiếc nuối.

 

Mẹ của Mạnh Hạo Nhiên cười nói: “Cái này ngay lúc ban đầu, vốn đã thuộc về cô.”

 

“Vậy sao?”

 

Ngô Tuệ Lan kích động đến phát khóc.

 

Nhưng trong tức khắc đã kìm nén sự kích động lại, cổ ra vẻ điềm tĩnh: “Không tệ, cũng được đấy, còn cái tay này của tôi, vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó để đeo.