Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 272




Chương 272

“Nó đã ở trên sân khấu rồi, và nó cũng sẽ chẳng thể xuống sản đầu nữa. Nó mà xuống sẽ bị một nhóm người đánh chết khi rời sản đầu đó. Vậy thì thà để nó đấu võ còn hơn, ít nhất nó sẽ không bị đánh chết, phải không con? “

 

“Chở mẹ thăng văn này là sẽ giành lại được số tiền đã mất. Nếu nó bị thương, mẹ sẽ cho nó ba trăm triệu để dưỡng thương. Sau đó mẹ sẽ làm việc nhà, không để cho nó phải làm việc nhà nữa, được không con?”

 

“Con han me!”

 

Mục Thiên Lam hét lên điên cuồng, cô ngồi sang một bên và lau nước mắt.

 

Lúc này, ông chủ Trương hét lên: “Bây giờ bắt đầu cá cược. Nếu cược Big Mac, thắng thì sẽ trả gấp đôi, còn cược trên người Tiêu Thanh, nếu thắng sẽ trả gấp năm lần. Tôi kiến nghị mọi người nên cược tiền trên người Tiêu Thanh nhé.

 

“Chỉ có kẻ ngu mới cược trên người anh ta thôi!”

 

Một trong những ông chủ ở đó nói rằng ông ta sẽ đặt tất cả tiền bạc cược trên người Big Mac.

 

“Đúng vậy, chỉ có tên ngốc mới cược vào anh ta thôi!”

 

Mợ cả, mợ hai và những người khác có thể đánh bạc trong hiện trường đều đặt thẻ đánh bạc của họ cược trên người Big Mac.

 

Tiêu Thanh nói: “Mẹ, đem một tỷ của mẹ cược trên người con, con sẽ giúp mẹ kiếm được năm tỷ

Ngô Tuệ Lan lườm anh.

 

“Coi tôi là đồ ngu hả? Đánh chết tôi tôi cũng không được trên người cậu đầu, tôi muốn cược Big Mac!”

 

Sau cùng, bà ta đã đặt một tỷ thẻ đánh bạc trên người của

 

Big Mac.

 

“Tiểu Thanh. Anh đừng đi mà!”

 

Mục Thiên Lam chạy tới ôm Tiêu Thanh, vẻ mặt của cô lo lang: “Những võ sĩ này ai ai cũng quá mạnh, bọn họ so với đám vệ sĩ kia cũng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, họ lại là dân chuyên nghiệp trong cái nghề này, có ai là không có kỹ năng đầu anh?”

 

“So với bọn họ, mình chênh lệch quá lớn. Khác gì cuộc đấu giữa một con bò và một con cừu chứ. Em sợ anh bị đánh, người đau là anh đó.

 

Không có gì ngạc nhiên khi Mục Thiên Lam lo lắng.

 

Mặc dù Tiêu Thanh cao một mét tăm, nhưng mà anh có thể trạng trung bình, anh còn chưa đến bảy mươi cần nữa. Mà những võ sĩ này, có võ sĩ nào mà dưới tám mươi cần chú?

 

Người đàn ông da đen trên võ đài ít nhất cũng phải một trăm cần. Cánh tay của anh ta to bằng bắp đùi của Tiêu Thanh, mà tất cả đều là cơ bắp, nhìn thấy thế thôi là da đầu của cô đã tê dại rồi. Có vẻ như người đàn ông da đen này có thể đánh bật bức tường chỉ bằng một cú đấm thôi.

 

Cho dù Tiêu Thanh có mạnh cỡ nào, sao có thể so với người da đen to lớn này được chứ?

 

Vì vậy, cô cảm thấy quá nguy hiểm, và cô không muốn để Tiêu Thanh gặp rủi ro như vậy.

 

“Vợ à, em đừng lo lắng, anh chắc chắn rằng mình có thể vượt qua được mà

 

Tiêu Thanh cười dịu dàng với cô.

 

“Em không yên tâm.

 

Mục Thiên Lam nằm chặt lấy tay của Tiêu Thanh, và nói: “Em biết anh không muốn em với mẹ cãi nhau. Nhưng em thà rằng mình cãi nhau với mẹ còn hơn là để anh phải mạo hiểm”

 

“Anh là chồng của em. Anh vì gia đình này mà phải trả giá nhiều như thế, bây giờ anh còn phải liều mạng như vậy, em không nỡ lòng nào để anh làm như vậy.”

 

Tiêu Thanh rất cảm động, trong lòng anh có một cảm giác muốn kéo cô ôm vào lòng.

 

Nhưng Ngô Tuệ Lan lại giận dữ đùng đùng chạy đến, bà ta kéo Mục Thiên Lam đi và bực tức nói: “Con có thấy ai trong số họ bị giết hoặc bị thương tàn tật sau nhiều trận quyền anh như vậy không?”

 

“Làm sao đến chồng con, lại gọi là đi liều mạng hả?”

 

“Cho dù thua cũng không có chuyện gì hết. Nhiều lắm là đau chỗ nào đó mất mấy ngày thôi. Nó là đàn ông, còn không chịu nổi mấy cái đau đớn như vậy, thì làm sao có thể gánh vác được trách nhiệm gia đình chứ?”

 

 

 

Mục Thiên Lạm tức giận đáp lại: “Không phải mẹ thích Đinh Chấn Huy làm con rể của mẹ sao? Mẹ bảo anh ta lên đi, rồi mẹ xem anh ta có dám lên hay không đi, mẹ chỉ nghĩ đây là đánh cho vui thôi đấy hả?”

 

Trong khoảnh khắc, cơ thể của Đinh Chấn Huy trở nên chấn động khi anh ta nghe thấy điều đó, anh ta vội vàng trốn sang một bên, kéo Ngô Tuệ Lan sẽ gọi anh ta lên đó mất “Đúng vậy, thím ba, tất cả những võ sĩ quyền anh này đều đã trải qua hàng trăm trận chiến và cực kỳ mạnh mẽ. Một cú đấm của họ có thể lên tới hơn hai trăm cần trở lên đó ạ, cả năm vệ sĩ chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã đánh bại được họ. Anh rể họ chưa bao giờ đánh đấm, tốt nhất vẫn là đừng để anh ấy lên, nếu anh ấy bị trúng một quyền, đến xương của anh ấy cũng sẽ bị đánh gãy nát ấy chứ.

 

Ngô Bội Dao đi tới khuyên bảo

 

Mợ hai tiến đến kéo cô ta ra xa và nói với Ngô Tuệ Lan: “Làm gì mà kinh khủng như lời Bội Dao nói chứ, võ sĩ thì cũng là một con người thôi. Tôi nghe nói Tiêu Thanh có thể đánh bảy hoặc tám vệ sĩ giống như anh ta giống như là đang chơi thôi cơ mà. Chắc là sẽ đánh được thôi, nếu anh ta lên sàn, thì tôi hoàn toàn sẽ đặt cược cho anh ta hơn tỷ đó!”

 

Ngô Tuệ Lan nghe thấy vậy thì thúc giục Tiêu Thanh: “Cậu mau lên đi, tôi có lấy lại được tiền không, tôi đều trông cậy vào cậu đó!”