Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 263




Chương 263

 

“Thoải mái không anh Mẹc?”

 

“Thoải mái, rất yhoải mái.”

 

Mẹc An Phong vui cười toe toét.

 

Thẩm Hải Băng tiến đến bên tai cậu ta, không biết cô ta nói gì đó mà cả người cậu ta đều kích động.

 

“Anh, anh rể. Em không muốn làm hòa thượng, những gì em nói trước đây chỉ là đánh rắm. Em còn muốn kéo dài hương hỏa cho bố?”

 

Tiêu Thanh cười ha ha một tiếng.

 

Mục Thiên Lam cũng thở phào.

 

Những người đàn ông có mặt đều ghen tị với Mẹc An

Phong.

 

Thẩm Hải Băng muốn lấy tiết tấu cho cậu sao!

 

Thấy người một nhà của Mục Thiên Lam có mặt mũi như thế, bà cụ đi qua đây, cười khanh khách nói: “Thiên Lam, khi còn bé bà ngoại đối với cháu là tốt nhất, cháu có thể bảo Tiêu Thanh buông tha cho mấy người Thành Huy,

 

Bội Nghi, Hạo Nhiên hay không?”

 

“Cái này?”

 

Mục Thiên Lam thực sự không muốn làm xấu mặt bà ngoại.

 

Nhưng những người này, quá không có ý tốt đối với

 

Tiêu Thanh. Mở miệng một tiếng là bán ra ngoài, còn vứt quà Tiêu Thanh đưa, tuyên bố muốn cho Tiêu Thanh chết, điều then chốt là đuổi nhà cô ra khỏi nhà. Làm cả nhà cô mất hết mặt mũi. Cho nên, cô cũng muốn để những người này chịu chút nghiêm phạt.

 

Cứ như vậy tha cho bọn họ, thì không khỏi lợi cho bọn họ quá rồi.

 

Tiêu Thanh biết cô không tiện mở miệng nên anh nói: “Chờ cha mẹ vợ anh tới, cầu xin cha mẹ vợ anh tha cho bọn họ. Nếu họ bằng lòng tha, anh sẽ thả mấy người, nếu họ không bằng lòng tha thứ thì sẽ cắt đứt hai chân của mấy người.

 

Anh biết da mặt Ngô Tuệ Lan dày, cái gì cũng dám nói. Da mặt Mục Thiên Lam mỏng nên dễ chịu thiệt.

 

“Được được được.”

 

Bà cụ liên tục gật đầu.

 

Ngô Tuệ Lan là con gái bà cụ, bà cụ cảm thấy nhất định có thể giải quyết.

 

“An Phong, có thoải mái không?”

 

Tiêu Thanh cười hỏi.

 

Mẹc An Phong cười ha ha nói: “Anh rể. Em đã vui đến quên cả trời đất rồi, nữ thần Hải Băng xoa bóp đúng là rất thoải mái. Có muốn để cho cô ấy xoa bóp vài cái cho anh rể anh không?”

 

“Không cho phép để

 

Mục Thiên Lam nổi máu ghen nói.

 

Tiêu Thanh là chồng cô, cô không cho người phụ nữ khác xoa bóp cho Tiêu Thanh đâu.

 

“Vậy chị không để em xoa bóp cho anh rể, lại không phải để cho người khác xoa bóp cho anh rể, anh rể rất cực khổ, chị không đau lòng, em còn đau lòng đây.” Mẹc An Phong nói.

 

Anh rể đối tốt với cậu ta, cậu ta cũng muốn đối tốt với anh rể.

 

“Ai nói chị không để em xoa bóp cho anh rể?”

 

Mục Thiên Lam thở phì phì nói, cô đi tới phía sau lưng

 

Tiêu Thanh.

 

“Vợ, mời ngồi, vợ là để yêu, không phải để đấm bóp cho anh”

 

Tiêu Thanh cười nói.

 

Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười.

 

“Vẫn là chồng tốt với em.”

 

Nói rồi, cô hạnh phúc ngọt ngào ngồi xuống.

 

Cái đống thức ăn cho chó này làm người ta ăn đến no căng.

 

Đúng lúc này, một giọng nói chanh chua chửi đổng của phụ nữ truyền đến.

 

“Tiêu Thanh, cái tên gây chuyện này, mày dám đánh cậu Hoắc, còn dám nói ông Hoắc là một con chó của mày, hôm nay tao cần phải xé miệng của mày, để mày biết cái gì gọi là họa là từ ở miệng mà ra!”

 

 

 

Giọng nói vang lên, là Ngô Tuệ Lan đi giày cao gót, bước chân vang lên, tức giận đùng đùng vọt vào khu nghỉ ngơi.

 

“Tuệ Lan, bà chờ tôi một chút!”

 

Mẹc An Minh đi theo sát phía sau chạy vào.

 

Kết quả vừa vào.

 

Ngô Tuệ Lan và Mẹc An Minh đều sợ ngây người!

 

Chỉ thấy Ngô Thành Huy, Ngô Bội Nghi, còn có một thanh niên đang quỳ gối, còn có Mạnh Hạo Nhiên nằm nửa chết nửa sống trên mặt đất.

 

Mà Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam đang ngồi cạnh nhau, Mẹc An Phong thì giống như ông lớn, đang được một người đẹp bikini mát xa cho.

 

Người đẹp bikini này không ai khác, chính là Thẩm Hải Băng, một nữ diễn viên đình đám trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình! “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Đóng phim sao?”

 

Ngô Tuệ Lan thốt lên.

 

Ngô Tuệ Lan cảm thấy Thẩm Hải Băng đang ở đây, thì chắc là đang đóng phim.

 

“Mẹ, phản công rồi.”

 

Mẹc An Phong cười nói.

 

Ngô Tuệ Lan đã chạy tới, yếu ớt hỏi: “Là quay phim phản công sao? Đoàn phim đưa bao nhiêu tiền đóng phim cho mấy người? Hay là chẳng qua là tạm thời làm việc?”

 

Phụt

 

Mục Thiên Lam cười phì.

 

Nói hết chuyện đã xảy ra cho Ngô Tuệ Lan biết.

 

“Cái gì!”

 

Ngô Tuệ Lan và Mẹc An Minh đều sợ ngây người! “Nhà họ Kim là đại ca của nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc cho nhà họ Kim mặt mũi, chăm sóc có thừa đối với Tiêu Thanh, chẳng những không làm khó dễ Tiêu Thanh, còn nghe lời Tiêu Thanh răm rắp, đánh vị hôn phu không coi ai ra gì của Bội Nghi thành chó chết?”