Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 235




Chương 235

 

Ngô Tuệ Lan á khẩu không trả lời được, sắc mặt của bà ta trở nên rất khó nhìn.

 

Bà ta đã không biết nên tự bào chữa như thế nào.

 

“Em ba à, không có tiền không phải là điều gì sai trái, còn có người chưa từng nghèo hay sao? Thế nhưng người đã không có tiền lại còn thích giả vờ làm người giàu có, thuê chiếc xe sang trọng đến khoe của, giống như người cứ thích so sánh xem ai với ai giàu hơn. Thì đây chính là lỗi của em rồi.”

 

Bà cả nói, đi tới trước mặt của Ngô Tuệ Lan. Một bàn tay kéo vòng hạt xoàn trước cổ bà ta xuống, cười lạnh nói: “Đây hình như làm bằng nhựa plastic đó sao?”

 

“Không phải. Không phải

 

Ngô Tuệ Lan lắc đầu sợ hãi, vươn tay hô to: “Chị trả lại dây chuyền ngọc trai cho em, chị trả lại dây chuyền ngọc trai cho em.

 

“Ha ha.”

 

Bà cả đem dây chuyền ngọc trai ném cho bà hai.

 

“Em hai đập một viên ra nhìn thử xem nào.”

 

Bà hai gỡ xuống một viên ngọc trai, đập xuống một khối đá nhọn bên trong vườn hoa.

 

“Không được đập vỡ ngọc trai của em. Nhưng rốp một tiếng, ngọc trai bị đập vỡ

 

Ngô Tuệ Lan hô to, sợ mình bị vả mặt.

 

Ngay sau đó, bà hai cười phun ra ngoài.

 

“Ông trời của tôi ơi, thật sự làm bằng nhựa plastic này, đập ngọc trai ra mà bột phần còn không có, ngọc trai bị đập vỡ là bột phần, còn đây đập ra từng khối từng khối nhừa nhựa, ngọc trai ở đầu ra, cầm lên còn có cảm giác mmeemf mềm co dãn đây này, rõ ràng chính là nhựa plastic mà.”

 

Bà ta vừa dứt lời. Cả đám người cười vang.

 

Ngoại trừ sắc mặt của hai vị trưởng bối đều âm trầm, còn những người khác ở nhà họ Ngô đều cười phá lên. Một nhà Ngô Tuệ Lan đều cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy mặt mũi đều mất hết cả rồi.

 

“Chú ba, em họ An Phong à, đồng hồ trên tay hai người, cũng là hàng giả đi?”

 

Ngô Thành Huy cười hỏi.

 

Mục An Minh cùng Mục An Phong xấu hổ gỡ đồng hồ xuống nhét vào bên trong túi, mang hàng giả bị vạch rất, con mẹ nó quá mất mặt rồi.

 

“Em họ Thiên Lam, phỉ thúy trên cổ em, cũng là giả hay sao? Em có muốn ném thử xuống đất để xem có phải làm bằng nhựa không nào.”

 

Ngô Thành Huy một lần nữa cười hỏi.

 

Trên mặt Mục Thiên Lam có cảm giác đau rát, vội vàng gỡ mặt dây chuyền ở trên cổ xuống. Đúng lúc này, Tiêu Thanh đi tới ngăn cản Mục Thiên Lam gỡ mặt dây chuyền xuống, mang theo giọng điệu chắc chắn nói: “Đây là dây chuyền Bvlgari có mặt phỉ thúy chính phẩm, trị giá hơn bảy trăm triệu, tuyệt đối là hàng thật. Vợ không cần phải tháo xuống “Thật sao Tiêu Thanh?”

 

Mục Thiên Lam ngừng động tác gỡ mặt dây chuyền xuống, cô nhìn Tiêu Thanh, ánh mắt sáng rực.

 

Kỳ thật, từ khi Tiêu Thanh đưa cô một bộ bình trị giá hơn 900 triệu trở đi, cô dần trở nên hoài nghi dây chuyền mặt phỉ thúy này là hàng thật.

 

Nhưng cô lo lắng, Tiêu Thanh định mua dây chuyền xong rồi bán. Cô cảm thấy số tiền dùng để mua nhà kia có thể là giả.

 

Chẳng qua cô cũng không có hỏi đến. Coi như là chồng cô có đưa cô quà tặng này kia, để cùng một chỗ với các loại giấy tờ bất động sản khác.

 

Hiện tại Tiêu Thanh nói thật không thể không khiến cô hoài nghi chiếc vòng cổ thật sự là hàng thật.

 

“Hàng thật giả thật, vợ của anh cứ yên tâm mà mang. Tiêu Thanh ôm lấy cô, ôn nhu cười một tiếng.

 

“Ừ”

 

Mục Thiên Lam yên tâm.

 

Nhưng người nhà họ Ngô vẫn không tin, chỉ cười nghiêng ngả.

 

“Em họ Thiên Lam à, cái mặt dây chuyền này sẽ không phải là do người chồng suốt ngày đi giao đồ ăn của em mua cho em đó chứ?”

 

Ngô Bội Linh cười khẩy, chế giễu.

 

Mục Thiên Lam gật đầu: “Đúng vậy, chiếc vòng này là Tiêu Thanh đưa cho em.

 

“Ha ha.”

 

Đám người kia lại lần nữa cười to.

 

Ngô Thành Huy nói: “Chồng em quanh năm suốt tháng chỉ giao thức ăn, một tháng lương được bốn đến sáu triệu, một năm người ta có ăn vỡ bụng chồng em cũng chỉ kiếm được khoảng năm mươi triệu. Có khi bảy mươi năm chồng em suốt ngày đi giao thức ăn ngoài, không ăn không uống không ngủ không nghỉ mới mua được dây chuyền xa xỉ mấy trăm triệu này.

 

“Vậy mà dám nói đây là hàng thật giả thật, có người ngu ngốc sẽ tin sao?”

 

Đám người trả lời: “Đánh chết chúng tôi cũng không tin”

 

Tiêu Thanh thản nhiên nói: “Các người tin hay không cũng không quan trọng, quà tôi đưa cho vợ của tôi, chỉ cần vợ tôi thoải mái là được.”

 

“Đúng vậy.”

 

Mục Thiên Lam gật đầu nói.

 

Đám người nhà họ Ngô vừa nghe vậy. Tất cả đều chế giễu Mục Thiên Lam ngu ngốc, vậy mà lại tin tưởng một tên nhãi nhép chuyên giao đồ ăn có thể đưa nổi món quà đắt như vậy.

 

Ngay cả Ngô Tuệ Lan cũng không nhịn được mà mắng: “Con còn ngại nhà mình không đủ mất mặt hay sao, con còn nhảy ra giả vờ mình giàu có, còn ngại nhà chúng ta không đủ mất mặt hay sao? Hàng giả chính là hàng giả, còn dám nói đây là thật, con muốn làm mẹ tức chết phải không?”

 

Ngay khi bà ta vừa mới dứt lời.