Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 182




Chương 182

 

Trần Hiền cười chế nhạo nhìn Tiêu Thanh.

 

“Yên tâm, lát nữa sẽ tới thôi, cứ chờ Vạn Hào bị đập

 

nát đi.”

 

Tiêu Thanh hờ hững nói.

 

“Haha!”

 

Tiếng cười ầm ầm.

 

Mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc đi nhìn

 

Tiêu Khanh.

 

Bọn thực sự không thể hiểu được, đã với anh rồi. Chốnh lưng của Vạn Hào là nhà họ Trần ở tỉnh lỵ, ngay cả Kim Chỉ Nam cũng phải nể cậu Trần mấy phần. Gần như là cả Cổ Cảnh không có ai dám động tới anh ta, chứ đừng nói đến là động vào Vạn Hào, sao anh còn dám nói Vạn Hào sẽ bị đập nát?

 

Thật sự là chém gió không biết ngượng mồm !

 

“Cậu Trần, tôi nghĩ cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn, anh ta là một tên giao hàng, lỡ nhữ anh ta gọi một đám thanh niên giao hàng phần nộ đến. Đánh đạp Vạn Hào, vậy thì sẽ không tìm được người đền bù.” cao su và dùi điện rồi, cho dù có mấy trăm tên giao hàng đến, bọn chúng cũng không đâm thủng được hàng phòng ngự của bọn họ để tiến vào Vạn Hào đâu.”

 

“Tóm lại là Vạn Hào sẽ không bao giờ bị đập, đầu của

 

anh ta, chắc chắn lát nữa sẽ bị bảo vệ của tôi đập nát”

 

Anh ta thề thốt.

 

Mọi người ai cũng đều tin chắc những gì mà Trần Hiện

 

nói.

 

Nhưng đúng lúc này, quản lý khách sạn vội vàng xông vào đại sảnh Như Ý.

 

“Cậu Trần, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Kim gia đem hơn hai trăm người tiến vào Vạn Hào, đối phương đập đồ của Vạn Hào, tầng một đã bị đập tan rồi, đang tiến về tầng hai, đảm bảo vệ không dám ra ngăn cản. Phải làm thế nào đây cậu Trần?”

 

“Cái gì!!!”

 

Trần Hiến sững sờ

 

Người nhà họ Mục sững sờ!

 

Tất cà mọi người có mặt ở đây đều sững sờ

 

Bọn họ không thể tin vào tai mình.

 

“Không phải nói Kim gia cũng phải nể cậu Trần bảy phần sao, sao lại chạy đến đập đồ của Vạn Hào rồi?”

 

Mục Hải Long lo lắng hỏi.

 

“Làm sao tôi biết được!”

 

Trần Hiền bực bội hét lên.

 

Đột nhiên, ánh mắt của người nhà họ Mục đều đổ dồn

 

lên người Tiêu Thanh.

 

“Là cậu gọi Kim gia đến đập Vạn Hào?”

 

Bà cụ cau mày hỏi. “Đúng vậy” Tiêu Thanh thờ ơ nói: “Không phải ai đó nổi, Kim Chỉ Nam nhìn thấy anh ta thì cũng phải nể anh ta bảy phần à, nên tôi đã gọi Kim Chỉ Nam đến vả mặt anh ta đẩy, xem anh ta còn dám giả vờ nữa không”

 

Mặt Trần Hiện đỏ bừng.

 

Như này quả thực là và bôm bốp vào mặt tôi!

 

“Anh chờ đẩy cho tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi, tôi muốn làm cho Kim Chỉ Nam phải ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, sau đó để ông ta tự mình đập đầu anh!”

 

Nói xong, anh ta ấn một loạt số.

 

Một lúc sau.

 

Tiếng đập phá ầm ầm truyền đến sảnh Như Ý.

 

“Con mẹ nó, đã đập đến tầng của chúng ta rồi!”

 

“Từ âm thanh có thể nghe ra, hình như đều bị đập nát”

 

“Trong một hơi đập nát đến tầng sáu, này cũng quá tàn nhẫn rồi!”

 

Mọi người trong phòng bao đều hoảng sợ.

 

Tiêu Thanh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Ngô Tuệ

 

“Mẹ, sắp đập đến sảnh Như Ý rồi, mẹ và ba lên đây đi.

 

Lan.

 

Con trút giận cho ba mẹ.”

 

“Được được, bây giờ chúng tôi lên ngay!”

 

Tút tút…

 

Thấy Tiêu Thanh cất điện thoại di động, Trần Hiền ra vẻ nói: “Tôi nói cho cậu biết, ba tôi đã gọi điện cho nhà họ Trần rồi. Không bao lâu nữa thành chủ sẽ nói chuyện với Kim Chí Nam, đến lúc đó tôi xem cậu sẽ chết như thế nào!”

 

“Vậy thì chúng ta chờ xem.” Tiêu Thanh chế nhạo. Người nhà họ Mục đều không thể tin được, mọi việc lại đã đi đến bước đường này rồi, Tiêu Thanh lại có thể bình tĩnh như vậy.

 

Anh bị điên sao, hay anh có chống lưng còn mạnh hơn cả nhà họ Trần?

 

“Đập cả cái đại sảnh này cho tôi luôn!”

 

Một giọng nói kiêu ngạo vang lên.

 

Ngay sau đó, liền nhìn thấy Kim Chỉ Nam dẫn một nhóm người cầm gậy đi vào.

 

“Dừng!”

 

Nhìn thấy Tiêu Thanh, Kim Chí Nam liền chạy tới cười hỏi: “Anh Tiêu, tôi đã đem người đập hết sáu tầng Vạn Hào rồi, anh còn muốn tiếp tục đập lên không?”

 

Tiêu Thanh châm một điều thuốc, thờ ơ phun ra: “Để lại khoảng hai mươi người ở lại đây, số còn lại tiếp tục đập, đập đến tầng cao nhất cho tôi.”

 

“Vâng thưa anh Tiêu!”

 

Mục Hải Long cười nói.

 

Trần Hiền cười: “Không sợ không sợ, bảo vệ của Vạn Hào nhà tôi được huấn luyện có bài bản, ai cũng cầm dùi