Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 109




Chương 109

Nói xong, anh liền đến một bên, mở một lọ nước muối và một lọ nước đường ra, bỏ ống hút vào, sau đó dùng cái gối dựa đầu Mục Thiên Lam lên, cắm ống hút vào lọ nước muối đưa đến bên miệng Mục Thiên Lam: “Vợ. Uống chút nước muối trước đi, sau đó lại uống chút nước đường. Bổ sung nước một chút, sau đó anh đút cho em ăn một số đồ bồi bổ cơ thể.”

Mục Thiên Lam tròn mắt nhìn anh, miệng cũng không mở ra.

Tiêu Thanh dịu dàng cười: “Vợ, anh biết em đang giận anh. Nhưng tức giận cũng phải bổ sung thể lực trước phải không? Chờ em bình phục rồi, đến lúc đó muốn đánh muốn chửi, anh đều chấp nhận.”

Anh dỗ dành Mục Thiên Lam giống như một đứa trẻ.

Sau khi trải qua chuyện này, anh càng thêm quý trọng người vợ ngốc này, anh biết mình không thể dứt bỏ CÔ, nguyện lấy tất cả khả năng của mình tất cả dịu dàng đối xử với cô.

Nhưng Mục Thiên Lam lại nghiêng đầu sang một bên, điệu bộ dáng vẻ không tha thứ cho anh.

“Vợ, là anh không đúng, vào lúc em bất lực nhất anh không nên rời bỏ em, anh nên ở bên cạnh em, thay em che chắn tất cả sóng gió. Anh biết sai rồi, em đừng nóng giận nữa được không?”

Tiêu Thanh áy náy nói.

Anh cũng không biết bao lâu rồi mình chưa nói ba chữ “Rất xin lỗi” này, đường đường là hộ quốc chiến soái có thái độ kiêu ngạo của mình, sẽ không phải xin lỗi nhận sai trước bất kỳ ai.

Chỉ có Mục Thiên Lam, mới có thể khiến một thế hệ chiến soái sắt đá này cúi đầu chào thua.

Bởi vì anh quả thật đã sai rồi. Mục Thiên Lam chảy nước mắt không nói chuyện, đầu vẫn vặn sang một bên. Không đối mặt với Tiêu Thanh.

“Được rồi được rồi.”

Lưu Ngọc Huyên nói: “Đi làm chút đồ ăn ngon cho Lam nhi, tôi cho cô ấy uống, nhìn anh làm Lam Nhi tức giận, chờ cơ thể của Lam nhi khôi phục như lúc ban đầu, xem tôi giúp Lam Nhi chỉnh anh như thế nào.”

Nói xong, cô ấy lấy nước muối. Đem ống hút đưa đến bên miệng Mục Thiên Lam, lúc này Mục Thiên Lam mới há mồm uống.

Tiêu Thanh cười cười: “Còn có bình nước đường, đừng quên cho Thiên Lam uống, tôi đi làm chút đồ ăn cho Thiên Lam”

Nói xong. Anh chạy ra khỏi phòng bệnh.

“Lam Nhi, rõ ràng là cơ thể cậu vẫn trong sạch, vì sao không làm sáng tỏ cậu trong sạch, phải lựa chọn làm cái điều ngu ngốc chứ?”

Cho uống xong nước muối và nước đường, Lưu Ngọc Huyên hỏi.

Mục Thiên Lam nói: “Cậu còn nhớ chuyện xảy ra ở câu lạc bộ giải trí Kim Tôn chứ?”

“Còn nhớ.”

Lưu Ngọc Huyền gật đầu, hiếu kỳ nói: “Chuyện này có liên quan gì đến việc ngốc nghếch cậu làm?”

Mục Thiên Lam nặn ra một nụ cười chua xót: “Ảnh bikini là Trương Tuấn Kiệt cho chụp tớ. Lúc đó anh ta và Quách Thiếu ở bên nhau, Tiêu Thanh đã đánh Quách Thiếu. Nhất định là Quách Thiếu đã yêu cầu Trương Tuấn Kiệt chiếu những tấm ảnh Bikini của tớ ra ngoài, sau đó tiến hành châm ngòi thổi gió. Muốn tớ thân bại danh liệt, cứ như vậy, Kim Gia sẽ không vì hộ quốc chiến soái mà để lại mặt mũi cho tớ và Tiêu Thanh, ông ta có thể trả thù tớ và Tiêu Thanh.”

“Cho nên tớ căn bản không cách nào làm sáng tỏ, chẳng lẽ tớ còn phải để cho người trong thiên hạ xem cơ thể tớ trong sạch?”

 

“Trứng chọi đá, mà lời đồn mạnh như hổ, giọt nước miếng có thể phun chết người, nếu như tớ không cần mạng sống của chính mình đi dập tắt lời đồn. Cha mẹ tớ, còn có em tớ, đều sẽ bị giọt nước miếng này làm cho chết đuối.

“Tớ thật sự là bị ép đến đường cùng, cho nên mới lựa chọn tự sát. Để mọi chuyện lắng lại, ai lại muốn từng được cứu, tiếp đó vẫn còn phải gánh chịu những lời đồn vớ vẩn, muốn tớ sống như thế nào đây?”

Cô oà lên khóc hu hu.

“Lam Nhi bảo bảo ngoan, không được khóc.”

Lưu Ngọc Huyền ôm Mục Thiên Lam an ủi: “Từ sau khi cậu xảy ra chuyện, cảnh sát đã xoá bỏ hết những tài liệu bất hợp pháp về cậu trên mạng, cậu cố gắng chăm sóc có thể, chờ cơ thể hồi phục xuất viện, mọi người cũng đã quên đi sự kiện kia, cậu cũng sẽ không bị người ta bàn tán, tin tớ đi, mọi chuyện nhất định sẽ qua đi.”

Mục Thiên Lam lắc đầu: “Mọi chuyện không đơn giản như vậy, Quách Thiếu và Trương Tuấn Kiệt nhất định sẽ không chịu để yên đâu, cho dù bọn họ dừng tay như vậy, cũng sẽ không cho tớ cơ hội làm sáng tỏ, sau này tớ căn bản không có cách nào đối mặt với người nhà của tớ, thân thích, bạn bè, đồng nghiệp, hàng xóm, bố mẹ tớ và em tớ, còn sẽ bị người ta bàn tán.”