Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 972: Chương 973






Chỉ cần có thể thỏa mãn bốn điều kiện này của cô, chẳng sợ phía trước là vực sâu ngàn trượng, cô cũng bằng lòng đặt chân lên, không oán không hận! 
"Đây vẫn ở trong phạm vi mà anh có thể kiểm soát" Triệu Tử Vinh cười với cô. 
Sau đó bọn họ đưa Thẩm Thị Thu và Tiêu Vĩnh Nhã đến bệnh viện tốt nhất Dương Thành, sắp xếp cho họ ở trong phòng bệnh cao cấp, mời bác sĩ tốt nhất chữa trị chân tay đã gãy cho hai vợ chồng bọn họ. 
Ba ngày sau. 
Mục Thiên Lam sắp lấy chồng. 

Cô không có nhà mẹ đẻ nên đã chờ trong biệt thự tư nhân của Lưu Ngọc Huyền và Diệp Hoan, đợi đội đón dâu đến. 
"Thiên Lam, hôm nay cậu xinh đẹp thật đấy!" 
Nhìn dáng vẻ Mục Thiên Lam mặc váy cưới hết sức xinh đẹp trong gương, Lưu Ngọc Huyên cười nói. 
Mục Thiên Lam cười chua xót: "Tớ lại mặc váy cưới nữa rồi, không biết Tiêu Thanh trên trời nhìn tớ sẽ thấy vui vẻ hay buồn bã, sẽ chúc phúc tớ hay sẽ hận tớ nữa" 
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất, bỗng chốc có hai giọt nước trong suốt cháy xuống từ đôi mắt đẹp. 
Lưu Ngọc Huyền ôm lấy cô từ phía sau: "Bé cưng Thiên Lam đừng khóc, Tiêu Thanh ở trên trời nhìn thấy cậu, anh ấy nhất định sẽ rất vui, bởi vì anh ấy mới là người đàn ông yêu cầu nhất, sẽ không hy vọng nhìn thấy cậu sống trong gian khổ cả đời, 
chắc chắn anh ấy sẽ hy vọng cậu có thể sống thật tốt, có thể hạnh phúc vui vẻ, con cải cũng có thể khỏe mạnh trưởng thành.

Anh ấy sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của cậu thôi, cậu đừng tự trách mình nữa.

Cậu hẳn phải vui mừng mới đúng, bởi vì hết thảy những gì cậu làm đều là vì con cái và bố mẹ của Tiêu Thanh, cậu không thẹn với lòng, cũng không thẹn với anh ấy.


Tớ thấy Tiêu Thanh là người hiểu lý lẽ, anh ấy sẽ có thể hiểu cho cậu, cảm ơn cậu, chúc phúc cậu" 
"Chỉ mong giống như những gì cậu nói" Mục Thiên Lam nín khóc mỉm cười. 
Sau đó hít sâu một hơi, lẩm bẩm trong miệng: "Người đàn ông em yêu nhất, xin lỗi, từ hôm nay trở đi, em phải làm cô dâu của người khác rồi.

Nếu như có kiếp sau, cầu mong cho anh và em còn có thể quen nhau, hiểu nhau, rồi yêu nhau lần nữa, tiếp tục sinh ra bé Lạc bé Doanh.

Em nghĩ anh và em chắc chắn đều sẽ cực kỳ hạnh phúc." 
"Mẹ ơi, chú rể tới rồi." 
Bé Lạc và bé Doanh mặc lễ phục tươi tắn, cả hai đều ôm một bó hoa bước vào. 

Hai bé yêu vẫn còn nhỏ, sao biết được thế nào là tái giá hay không tái giá, chỉ biết mẹ sắp làm cô dâu, hai đứa đều rất vui mừng. 
“Mẹ sắp kết hôn rồi, bé Lạc và bé Doanh sẽ có ba, hai nhóc có vui không?” Lưu Ngọc Huyền vuốt nhẹ gương mặt non nớt của hai đứa trẻ, cười hỏi. 
Hai bé yêu gật đầu nói: “Chúng cháu cũng muốn được giống như các bạn nhỏ khác, có cả ba lẫn mẹ, tất nhiên là rất vui rồi ạ.” 
Nhìn hai bé yêu nhà mình như vậy, Mục Thiên Lam cũng cảm thấy vui vẻ theo. 
Sau đó, cô và Triệu Tử Vinh cùng tiến vào giáo đường lớn, hai cục cưng theo phía sau làm phù dâu và phù rể. 
“Không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân phương Đông, đã từng sinh con mà vẫn còn đẹp như thế? 
“Nghe nói Mục Thiên Lam một thân một mình gánh vác cả một đại gia đình, xoay xở được cũng không dễ dàng gì, bây giờ gả cho Triệu thiếu, coi như là được thấy cầu vồng sau giông bão” 
“Tuy là phụ nữ đã qua hai lần đò nhưng không thể phủ nhận được thật sự rất xinh đẹp, phụ nữ qua hai lần đò như thế mà gả cho tôi, tôi cũng không chê đâu”.