Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 907: Rất Lo Lắng Cũng Rất Sợ Hãi






Sau khi gửi xong bức điện báo, nỗi lo lắng trong lòng Tiêu Thanh giảm đi một chút.

Nhưng mà! 
Anh cũng không biết liệu mình có thể chớp lấy thời gian cứu đứa con mới vừa chào đời của anh hay không.

Rất lo lắng, cũng rất sợ hãi.


Anh thậm chí còn không sợ cái chết, vậy mà lúc này trong lòng lại tràn đầy sợ hãi.

Anh quỳ trên cát nhìn về phương Đông xa xôi, máu và nước mắt trong đôi mắt đỏ ngầu thi nhau rơi xuống.

“Cục cưng, bố có lỗi với các con, khiến các con chịu khổ rồi!” 
“Phải sống, nhất định phải sống sót, đợi bố trở về yêu thương các con, đừng để bố phải mất đi các con” 
Anh cứ quỳ như vậy, sốt ruột, sợ hãi, bất an, lo lắng, đủ các loại cảm xúc phức tạp như suối phun nước trào dâng trong lòng, khiến anh cảm thấy khó thở.

Anh không biết liệu còn có ngày bản thân sẽ được ôm lấy hai cục cưng đáng yêu hay không.

Mà vào lúc này, tại nhà Matsushita.

Bên trong linh đường của Sakurako.

Vài Onmyoji của Nhật Bản đang thực hiện các nghi lễ cúng bái cho Sakurako.


Mục Hải Long quỳ trong linh đường mà khóc lóc thảm thiết, trông giả tạo mà cũng như thật vậy.

“Sakurako à, em chết thật thê thảm mà.

Còn chưa để lại cho anh một đứa con nổi dõi mà đã ra đi rồi.

Vứt anh lại một mình ở thế giới này, em bảo anh phải làm sao đây hả Sakurako?" 
“Anh thật sự rất muốn chết cùng em nhưng mà không thể, anh phải trả thù cho em Sakurako oi.


“Để em ở dưới đó không phải cô đơn, anh cũng biết em thích trẻ con, anh sẽ bắt hai đứa con của Mục Thiên Lam, tiễn bọn nó lên đường cùng em, cho em ở dưới đây 
có một cặp con trai con gái bầu bạn” 
Nước mắt anh ta chảy rào rào, khóc lóc thảm thiết, hết thảy đều là diễn cho 
Matsushita xem.

Anh ta còn phải thuận theo cái thang bên người Matsushita này, leo lên đỉnh cao của cuộc đời, trở thành một người thành công.


Ở bên ngoài.

Mục Thiên Lam, Thẩm Thị Thu, Tiêu Vĩnh Nhã và một nhóm người bị samurai chặn lại, vừa khóc lóc vừa mắng nhiếc.

“Mục Hải Long, cái tên súc sinh này, anh trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi!” 
“Mục Hải Long, dám bắt cháu trai cháu gái của tao để chôn cùng người phụ nữ đã chết này, tao sẽ khiến mày chết không được yên ổn, nhất định sẽ khiến cho mày chết cũng không được yên ổn.

Dù cho tao có trở thành quỷ cũng không buông tha cho mày!” 
“Hải Long, chừa lại cho chú hai cháu một chút mặt mũi, đừng làm hại cháu trai cháu gái của chú hai được không? Chú hai xin mày đó, chỉ cần mày thả cháu trai cháu gái của chú hai ra, mày cần gì chú hai cũng đều sẽ đồng ý”.

Mục Hải Long khập khiễng bước ra, lạnh giọng quát một tiếng: “Nhao nhao nhao nhào cả lên, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, bộ không biết vợ tôi hôm nay cần phải lên đường sao? Còn ồn ào nữa tôi giết sạch các người đó!”.