Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 720






**********
Chương 720
Đám người Tần An đau lòng kêu lên.

Không khó để tưởng tượng, nếu như một đao này đâm vào đầu của Tiêu Thanh chắc chắn sẽ chẻ Tiêu Thanh ra làm hai nửa.

Sức mạnh của tông sư Hóa Kình đỉnh phong cực kỳ khủng bố, sức mạnh ấy lên đến hàng nghìn cân, có thể rung chuyển cả đỉnh núi.

Nghĩa là, sức mạnh của một đao này đã lên tới hàng nghìn cân, cho dù có là một con cá voi sát thủ thì cũng có thể bị một đao này chẻ làm đôi! “Đừng giết chồng tôi! Đừng giết chồng tôi mà!” Mục Thiên Lam khóc đến mức khản cả giọng.

Cô không biết tại sao chồng mình là người thật thà chất phác như vậy mà những gia tộc hàng đầu như nhà họ Long, nhà họ Hàn lại nhất định phải ức hiếp anh như thế.

Huống hồ, chồng cô còn là một anh hùng bảo vệ bờ cõi, bảo vệ đất nước nữa!
Sao bọn họ lại tàn nhẫn thế, đi sát hại một anh hùng? Lương tâm bọn họ không bị lên án sao?
Nhưng mà Mặc cho cô gào thét thế nào.

Hàn Chấn Thiên vẫn rất quyết tâm giết chết Tiêu
Thanh.

Đạo lớn trong tay cực nhanh chém xuống.

Mà Tiêu Thanh, dưới sự ép buộc của thanh đao này như thể hàng trăm sợi xích sắt khóa chặt anh, khiến anh dù chỉ cựa quậy một chút cũng rất vất vả.

Ba vị Cổ sư muốn cứu Tiêu Thanh.

Nhưng Trương Tùng Đào lại ngang nhiên tấn công ba người bọn họ.


Để tự vệ, ba vị Cổ sư đã phóng Cổ bản mệnh tấn công Trương Tùng Đào.

Nhưng dưới sự phòng bị, Cổ bản mệnh căn bản không thể đến gần cơ thể của vị đại tôn sư này.

“Xem ra cuộc chiến đấu sắp đến hồi kết thúc rồi.” “Chồng của Mục Thiên Lam cùng với những người đến cứu đều khó thoát chết rồi.” “Dám đến nhà họ Hàn làm loạn, bị giết là đáng đời.”
Các vị khách bàn tán không ngớt.

Đúng vào lúc mọi người đều nghĩ rằng đám người Tiêu Thanh bọn họ phải chết.

Đột nhiên, một giọng nữ người nước ngoài vang lên.

“Mau ngăn cản sự tàn bạo của bọn họ lại!”
Lời vừa dứt, đám đông nhìn theo.

Chỉ thấy một mỹ nữ tóc vàng cùng với năm người đàn ông nước ngoài bước vào nhà họ Hàn.

Cùng lúc lời nói của cô ấy vừa dứt.

Lập tức có hai người đàn ông nước ngoài như mãnh hổ rời núi, cuồng bạo xông về hướng Trương Tùng Đào và Hàn Chấn Thiên.

"Ha?"
Trương Tùng Đào và Hàn Chẩn Thiên cau mày, họ vốn muốn giết Tiêu Thanh và ba vị Cổ sư trước rồi mới đối phó với hai người nước ngoài này.

Nhưng thời gian không cho phép, hơn nữa có thể nhìn ra, năng lực của hai người nước ngoài kia rất mạnh.

Nếu giết đảm Tiêu Thanh bọn họ, hai người nước ngoài kia sẽ gây thiệt hại nghiêm trọng cho bọn họ.

“Giết hai tên người nước ngoài kia!”
Hàn Chấn Thiên lập tức thu đao, tung ra một cuộc tấn công dữ dội về hướng hai người nước ngoài.

Trương Tùng Đào cũng vậy.

"Ha ha!"
Tần An, Tiểu Hắc, Tiểu Hổ đột nhiên cười như điên vì ngạc nhiên.

“Đại ca, công chúa Annie của Đế quốc Ba Tư dẫn đại tướng Wells đến rồi, chúng ta được cứu rồi!”
Nghe vậy, Tiêu Thanh đột nhiên quay đầu nhìn qua.

Quả nhiên!
Công chúa Annie và đại tướng Wells đến “Tiêu.

Anh không sao chứ?”
Công chúa Annie chạy tới hỏi.

“Vẫn ổn” Khóe miệng Tiêu Thanh nhếch lên: “Công chúa với đại tướng Wells sao lại đến đây?”
Công chúa Annie đáp: “Tình hình biên giới phức tạp, chúng tôi đến tìm anh là có việc muốn bàn bạc, kết quả là biết được anh đang gặp rắc rối, chính bố mẹ anh đã dẫn chúng tôi đến đây.

Lời nói của cô ta vừa dứt.

“Con trai, con không sao chứ con trai?”
Thẩm Thị Thu và Tiêu Vĩnh Nhã chạy qua đó, phía sau họ còn có Thẩm Thị Đông, Thẩm Thị Thu Mai, Hoắc Tử Hoa.

“Con không sao?”
Tiêu Thanh cười vui vẻ.


"Hu hu hu..."
Mục Thiên Lam bật khóc vì vui sướng.

Xem như có cứu binh đến cứu chồng rồi!
Hơn nữa, hai người nước ngoài này cũng có vẻ lợi hại.

“Vợ à.

Đừng khóc, chúng ta không sao rồi.”
Tiêu Thanh an ủi Mục Thiên Lam từ xa.

“Hừ!” Hàn Chấn Thiên đáp: “Chỉ dựa vào hai người nước ngoài mà có năng lực cứu cậu sao!”
Lời vừa dứt, ông ta đã ngang nhiên tung ra một cú đấm vào ngực một người nước ngoài, ép người nước ngoài thoái lui.

Sau đó lại đi giúp Trương Tùng Đào ép lui một người nước ngoài khác.

"Ha ha!"
Hàn Thiếu Đông cười dữ tợn, nói: "Tiêu Thanh, cậu không thể lay chuyển được nhà họ Hàn của tôi đâu.

Tuy rằng hai nhóm cứu viện của cậu rất mạnh nhưng đối diện với nhà họ Hàn chúng tôi thì cũng không thể chịu nổi một đòn, không ai cứu được cậu đầu.

Đợi chết đi.

Ha ha...!"
Công chúa Annie rất tức giận, dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm của mình mà tức giận đáp: “Thả vợ của Tiêu Thanh ra, nếu không tôi sẽ giết sạch các người!”
Lời vừa nói ra khỏe mắt Hàn Chấn Thiên đã co rút lại: “Ở đâu ra có một người nước ngoài to gan thế, dám ngông cuồng như vậy ở nhà họ Hàn?”
Công chúa Annie lạnh giọng đáp: “Đừng quan tâm chúng tôi là ai, mau thả người nhà của Tiêu ra, nếu không thì hậu quả tự chịu!” “Con bà mày chứ!”
Hàn Chấn Thiên văng tục.

“Từ lúc nào mà người nước ngoài cũng dám ngồi lên đầu Hàn Chấn Thiên ta mà ngông cuồng thế chứ?” “Anh Trương, cùng lên đi, giết chết đám người nước ngoài này, để bọn họ biết võ sư Long Quốc chúng ta là sự tồn tại mà bọn họ không thể động vào!” “Được thôi.”
Trương Tùng Đào cùng Hàn Chấn Thiên lập tức đi giết.

Sắc mặt công chúa bực bội, dùng tiếng Ba Tư hét lên: “Đại tướng Wells, xông lên!” “Rõ, công chúa!”
Wells bước ra, vẻ mặt lạnh lẽo.

“Dám giết Tiêu.

Các người tìm chết rồi!”
Dứt lời, nắm đấm của anh ta siết chặt, đập ra ngoài không trung.

Bóng của hai nắm đấm to như hai quả bóng rổ đập tan không khí, bắn ra như đại bác.

"Không ổn!”
Sắc mặt Hàn Chấn Thiên và Trương Tùng Đào biến đổi cực lớn, giơ đao chém xuống tới tấp.

Leng keng!
Hai nhát đạo chém vào bóng của năm đấm, rồi ngay lập tức vỡ ra thành từng mảnh.

Mà hai bóng nằm đấm vẫn cuồng bạo, tiếp tục tiến lên, tấn công mạnh mẽ lên ngực hai người Hàn Chấn Thiên và Trương Tùng Đào.

Ầm ầm!
Hai người Hàn Chấn Thiên và Trương Tùng Đào bay ra như diều đứt dây, đập xuống đất, máu phun ra.

“Ôi mẹ ơi!”

Hiện trường có người kinh ngạc đến phát ngốc rồi!
Người nước ngoài này cũng quá lợi hại đi! “Đại tướng Wells, giết bọn họ đi!”
Công chúa Annie tức giận ra lệnh.

“Tuân lệnh công chúa.

Nhận được lệnh, Wells lao đến như một con mãnh thú.

“Cao thủ này, tốc độ ra tay nhanh thật Trương Tùng Đào bị dọa sợ mất mật, ôm lòng ngực đang nhảy vọt lên, đạp gió trốn đi.

Ông ta chạy trốn, Hàn Chấn Thiên cũng không dám đợi, ôm ngực đạp gió trốn đi.

“Mau chạy đi!”
Hai cao thủ nặng ký nhất đều chạy rồi, những cao thủ khác của nhà họ Hàn cũng khiếp sợ mà bỏ chạy bốn phía, để lại một đám khách khứa không biết võ đang kinh ngạc tại hiện trường.

“Đem tôi theo! Đem tôi theo với!”
Hàn Thiếu Đông kinh hãi hét lên, nhưng chạy trốn để bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất, ai có thể quan tâm đến anh ta chứ.

Rất nhanh, trong nhà họ Hàn chỉ còn sót lại vài vị khách, là phụ nữ và trẻ em không biết võ công, còn người biết võ đều đã chạy thoát đầu tiên rồi.

"Ha ha!"
Tần An, Tiểu Hổ, Tiểu Hắc vui mừng kêu lên.

“Đại ca, nguy cơ được hóa giải rồi, có thể đưa chị dâu về nhà rồi!”
Tiêu Thanh lộ ra nụ cười đã lâu không gặp.

Sau đó, anh hướng về phía Mục Thiên Lam, giọng đầy thâm tình nói: “Vợ ơi, chúng ta có thể về nhà rồi." "Hu hu..."
Mục Thiên Lam bật khóc.

“Chồng ơi, em bị anh dọa chết rồi.”
Nói xong, cô không màng đến cái gì nữa, đến mức bình thường nhìn thấy nhện sẽ bị dọa cho hét lên mà vào lúc này cô lại có thể dẫm lên xác côn trùng dày đặc chạy về hướng Tiêu Thanh.

Tiêu Thanh dang đôi tay ra.

Giây sau!
Tiêu Thanh chỉ cảm thấy một cơn gió thơm ngào ngạt, đầy dịu dàng.

Anh ôm chặt Mục Thiên Lam.

Hai người ôm nhau không nói nên lời, lấy nước mắt rửa mặt.

Rất nhanh, Hàn Thiếu Đông bị Tần An lôi đến trước mặt Tiêu Thanh.

“Đại ca, phải xử lý tên súc vật này như thế nào đây?.