Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 695






**********
Chương 695
Matsushita cười giải thích.

“Đúng vậy, đúng vậy!"
Mục Hải Long gật gật đầu, cười cười rồi nói: “Làm sao tôi dám tìm ông chủ Đỗ báo thù chứ? Có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng...!
Uỳnh!
Anh ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị Đỗ Thiên Sinh đạp cho một phát ngã lăn trên mặt đất.

“Cậu là cái thá gì mà đòi có tư cách nói chuyện với ông đây?”
Đỗ Thiên Sinh quát lên.

Hai đầu lông mày của Matsushita nhăn lại: “Ông chủ Đỗ, ý của ông là gì? Hải Long cũng đã là con rể tương lai của tôi rồi, ông muốn đánh cậu ấy thì phải hỏi ý kiến của tôi trước đã!” “Tôi đánh một con chó cũng cần có được sự đồng ý của ông à?” “Ông...!“Hai người mau cút ra ngoài đi!”
Đỗ Thiên Sinh quát lớn.

Matsushita bất mãn nói: “Ông chủ Đỗ, ông đừng có quên, người của tôi mạnh hơn người của ông rất nhiều.

Nếu ông đã dám coi thường tôi như vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí nữa!" “Ha ha!” Đỗ Thiên Sinh giận quá hóa cười nói: “Matsushita, ông đang đe dọa tôi à?” “Ông mới là người không nên quên mới đúng.

Bắc Thanh là địa bàn của Đỗ Thiên Sinh tôi, ông đang phải kiếm ăn trên địa bàn của tôi thì phải khách khí với tôi một chút.


Nếu không chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi cũng có thể khiến cho thương hội Nhật Bản của ông biến thành tro bụi trong một đêm, ông có tin không?”
Thân hình Matsushita chấn động.

Đỗ Thiên Sinh là vua thế giới ngầm của Bắc Thanh, đàn em phía dưới có tới gần chục ngàn người.

Chỉ cần Đỗ Thiên Sinh ra lệnh cho gần chục ngàn người này tới phá rối thì các công ty của thương hội Nhật Bản tại Bắc Thanh sẽ bị phá sản, vậy thì Thương hội Nhật Bản không còn cách nào làm ăn kinh doanh ở Bắc Thanh nữa rồi.

“Còn không mau cút đi!”
Đỗ Thiên Sinh lại quát lên một tiếng lớn.

Matsushita hét lên.

“Bố, chúng ta cứ đi như thế này à?” Mục Hải Long không cam lòng nói.

“Ngu ngốc!” Matsushita quát lên: “Cậu còn không đi thì tự mình ở lại đây đi!”
Nói xong, ông ta bước nhanh ra ngoài.

Mục Hải Long không dám ở lại, anh ta giống như một con chó Pug lập tức đi theo Matsushita.

“Chị dâu, chị không sao chứ?”
Thẩm Thị Thu Mai nhanh chóng bước vào phòng, đau lòng vuốt bên má bị đánh sưng lên của Mục Thiên Lam rồi hỏi.

“Chị không sao.

Mục Thiên Lam lắc lắc đầu, mỉm cười nói.

Nhưng giây tiếp theo, trái tim cô giống như bị treo ngược lên ôm chặt lấy Tiêu Thanh.

Bởi vì Đỗ Thiên Sinh đã bước tới đây rồi.

“Ông chủ Đỗ, ông đừng giết anh tôi, cầu xin ông đừng giết anh tôi.”
Thẩm Thị Thu Mai cầu khẩn nói.

Đỗ Thiên Sinh cười nói: “Cô nhìn lại xem có đúng là tôi tới để giết người không?” Thẩm Thị Thu Mai vô cùng ngạc nhiên.

Nghĩ kỹ lại thì hình như ông ta đến đây không phải là để giết anh trai mà là để cứu anh trai mình, nếu không thì ông ta cũng không cần xé rách mặt với thương hội Nhật
Bán.

“Vậy ông đến đây làm gì?” Mục Thiên Lam sợ hãi hỏi.

Đỗ Thiên Sinh nói: “Tôi muốn nói vài câu với Tiêu Thanh, mấy người ra ngoài trước đi.


Mấy người Mục Thiên Lam đều lắc đầu, chỉ sợ ông ta sẽ giết chết Tiêu Thanh.

Dù sao thì suýt chút nữa Tiêu Thanh đã bị Đỗ Văn Bách đánh chết, thù này vẫn còn đang bày trước mắt đấy.

“Mấy người cứ đi ra ngoài trước đi.” Đỗ Thiên Sinh xua xua tay, người của ông ta lập tức đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau đó ông ta cười hỏi: “Bây giờ thì đã yên tâm chưa?
Trong lòng mấy người Mục Thiên Lam đã yên tâm hơn, nhưng vẫn vô cùng lo lắng mà bước ra khỏi phòng.

Sau khi bọn họ rời khỏi phòng, Đỗ Thiên Sinh kéo một chiếc ghế tới ngồi xuống, ông ta nhìn sang Tiêu Thanh rồi hỏi: “Anh chính là Hộ quốc chiến soái?” Tiêu Thanh có chút sững sờ, sau đó cười nói: “Tại sao mà ông lại nói thế?”
Đỗ Thiên Sinh châm một điều thuốc nói: “Hộ quốc chiến soái, trong ngày anh xảy ra chuyện, người tiếp quản chuyện này lại là người nhà họ Long.

Hơn nữa ngày hôm qua nơi anh đến lại là nhà họ Long, không muốn khiến tôi hoài nghi mối quan hệ giữa hai chuyện này thì hơi khó đấy “Nhưng bên ngoài đều cho rằng tôi chỉ là đàn em dưới tay của hộ quốc chiến soái, tôi chỉ là người kiếm tiền cho hộ quốc chiến soái thôi.

Thân phận của tôi đã bị lộ, hơn nữa tôi và hộ quốc chiến soái đều đã bị thủ tiêu rồi, làm sao ông có thể cho rằng tôi là hộ quốc chiến soái chứ?” Tiêu Thanh không muốn để lộ thân phận này.

Hiện tại thực lực của anh đã không còn, nếu bị lộ thân phận thì rất nhiều kẻ thù sẽ tìm đến trả thù.

Không phải là anh sợ chết mà chỉ sợ sẽ làm hại đến người nhà mình.

“Bởi vì hộ quốc chiến soái sẽ không tặng sinh lễ cho vợ của đàn em dưới tay mình, hơn nữa Long Soái cũng không cần phải xưng anh gọi em với thuộc hạ của mình, vì vậy tôi dám chắc anh chính là Thần soái!” Đỗ Thiên Sinh rất chắc chắn nói.

Tiêu Thanh không thể không thừa nhận một điều rằng suy nghĩ của Đỗ Thiên Long vô cùng chặt chẽ.

Anh lại hỏi: “Ông hỏi những điều này để làm gì?”
Đỗ Thiên Sinh trả lời vô cùng nghiêm túc: “Từ trước tới nay Đỗ Thiên Sinh tôi đây rất bội phục các vị anh hùng.

Nhất là đại anh hùng như hộ quốc chiến soái!” “Người khác chỉ biết tôi là vua của thế giới ngầm nhưng lại không ai biết rằng tôi cũng từng có giấc mộng bảo vệ tổ quốc.

Năm đó tôi cũng từng tham gia bộ đội nhưng bởi vì không đủ tiêu chuẩn nên không vào được.

Sau này bởi vì muốn kiếm miếng cơm để ăn nên đành làm mấy tên đầu đường xó chợ.

Nhưng nhìn thấy cảnh tượng thế giới ngầm của Bắc Thanh bị các nước khác như Nhật Bản chia nhau khống chế, trong lòng tôi vô cùng tức giận, tôi đã quyết tâm phải bảo vệ thế giới ngầm của Bắc Thanh, phải nắm giữ Bắc Thanh trong tay của người Long Quốc chúng ta.

“Sau này mặc dù phải đối đầu với anh nhưng cuối cùng thì tôi vẫn thành công rồi.

Những điều tôi làm có lẽ chẳng có ích gì nhưng tôi cho rằng đây chính là cách mà tôi bảo vệ tổ quốc mình, anh thấy thế nào?”
Tiêu Thanh gật đầu nói: “Nghe ông nói như vậy tôi thấy cũng rất đúng.”
Đỗ Thiên Sinh nhếch miệng cười cười: “Có được sự khẳng định của Thần soái thì tôi đã mãn nguyện rồi.

“Thần soái yên tâm đi.


Đỗ Thiên Sinh tôi sẽ bảo hộ an toàn của anh, sẽ không để cho bọn người Nhật Bản kia làm hại anh.

Tôi vẫn luôn tin có một ngày thần soái sẽ trở lại, mà ngày đó sẽ không còn xa nữa, tôi tin rằng tôi sẽ thấy được ngày đó.

Tiêu Thanh không thể tưởng tượng được, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, người giúp đỡ anh ở thời điểm anh khó khăn nhất lại chính là Đỗ Thiên Sinh!
Đảo mắt, một tháng đã trôi qua.

Vết thương của Tiêu Thanh đã khôi phục gần hết rồi, anh đã có thể đi lại như người bình thường nhưng kinh mạch của anh đã bị phế bỏ rồi, thực lực cũng không còn nữa.

Sau khi Thẩm Thị Thu uống thuốc đặc trị thì tế bào ung thư cũng đã biến mất rồi, thân thể cũng đang trong quá trình dần dần hồi phục.

Chỉ là trong một tháng này, Thương mại Thiên Lam, Tập đoàn Thẩm thị, thậm chí là Tập đoàn Tiêu thị đã bị nhà họ Long và thương hội Nhật Bản cùng các phe phái khác thi nhau chèn ép, khiến họ phải đối mặt với nguy cơ bị phá sản.

Lúc này, trong văn phòng làm việc của chủ tịch công ty
Thương mại Thiên Lam ở Bắc Thanh.

Mục Thiên Lam và Ngô Tuệ Lan đang cãi nhau.

“Mẹ đã gọi điện thoại cho Hải Long rồi, nếu như con không cắt đứt mọi quan hệ với Tiêu Thanh thì vài nghìn tỷ tấn hàng ở chi nhánh công ty ở Cổ Cảnh và Bắc Thanh đều bị chôn vùi trong kho hàng rồi, cũng chẳng ai dám lấy hàng của con.

“Người nhà họ Long thật đáng sợ, thực lực, nguồn tài nguyên, quan hệ của bọn họ trải rộng khắp cả nước, chẳng có người nào không sợ bọn họ cả” “Mẹ cầu xin con đấy, mau ly hôn với Tiêu Thanh đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, cả nhà chúng ta chỉ còn nước ăn đất thôi!”
Ngô Tuệ Lan tận tình khuyên bảo.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con sẽ không ly hôn với Tiêu Thanh đầu, cho dù có phải làm ăn mày thì con cũng sẽ không ly hôn với anh ấy!” Mục Thiên Lam nói với giọng vô cùng kiên định.

Bop!
Ngô Tuệ Lan tức giận tát cô một phát, quát lên: "Con không ly hôn với nó thì mẹ sẽ đánh chết con!" “Cho dù mẹ có đánh chết thì con cũng không ly hôn với anh ấy!” “Được lắm!”
Ngô Tuệ Lan lập tức xắn tay áo lên.

“Vậy thì tôi thà đánh chết cái đứa con gái vô dụng như cô còn hơn!”
Ngay lúc bà ta chuẩn bị đánh thì cửa văn phòng làm việc bị đẩy ra, sau đó có một người thanh niên đi vào.

Hai người quay ra nhìn!
Sắc mặt của Mục Thiên Lam và Ngô Tuệ Lan đều thay “Anh...!anh tới đây làm gì?” đối..