Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 527: Chương 530




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Anh đừng giận." Thẩm Thị Thu Mai vội vàng xoa dịu.

Tiêu Thanh quát lên: "Tôi nói rồi, tôi không phải là anh của cô!"
Thân thể mềm mại của Thẩm Thị Thu Mai run lên vì bị dáng vẻ hung dữ của anh trai dọa sợ.

Thẩm Thị Đông ôm cơ thể yếu ớt của Thẩm Thị Thu Mai vào lòng rồi cả giận nói: "Thu Mai không có tội, tôi không cho phép cậu hung dữ với nó!"
"Bố cô ta bắt cóc mẹ tôi.

Tôi hận không thể bóp chết cô ta!" Tiêu Thanh nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi lên trán.

"Đủ rồi Tiêu Thanh." Mục Thiên Lam vội vàng kéo Tiêu Thanh lại rồi trừng mắt lườm anh:

"Em gái anh là một cô gái tốt, vừa rồi cậu Đỗ muốn đưa em đi, cô ấy vì không muốn để bọn họ dẫn em đi còn bị tát một cái.

Vậy mà cô ấy không bỏ cuộc vẫn muốn bảo vệ em, anh cáu với cô ấy như vậy là rất quá đáng.

Dì nhỏ nói đúng đấy anh, cô ấy không có tội, anh không thể đối xử với cô ấy hung dữ như vậy được!"
Thẩm Thị Thu Mai vừa bị anh trai quát, thấy chị dâu nói thế bèn cảm thấy mũi cay cay, trong đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh nước.

Mà Tiêu Thanh nghe vậy thì cơn giận với Thẩm Thị Thu Mai trong lồng ngực cũng dần dần xẹp xuống, thậm chí còn lén lút nhìn trộm gương mặt của cô ấy.

Đúng là hơi sưng thật.

"Thu Mai, đừng trách anh trai em, từ nhỏ anh ấy đã không được mẹ yêu thương, phải chịu rất nhiều đau khổ giày vò.

Năm mười sáu tuổi bị đánh gãy chân tay rồi vứt ra đường nên luôn hy vọng mẹ có thể xuất hiện.

Nhưng đến cuối cùng thì mẹ anh ấy cũng chưa từng lộ diện cho nên em hãy hiểu cho tâm trạng của anh ấy." Mục Thiên Lam hòa nhã giảng giải.

Thẩm Thị Thu Mai sợ hãi che miệng lại.

Thẩm Thị Đông cũng ngẩn người chết lặng
Hai người không hề biết Tiêu Thanh đã từng trải qua quãng đời thê thảm đến vậy.

"Ai đã đánh gãy chân tay của anh trai em thế chị dâu?" Thẩm Thị Thu Mai hỏi.


Mục Thiên Lam kể lại ngắn gọn quá khứ của Tiêu Thanh.

Thẩm Thị Thu Mai nghe xong thì cực kỳ đau lòng, đi tới trước mặt Tiêu Thanh rồi nói bằng giọng nhút nhát: "Anh trai, anh chịu khổ rồi."
Lúc này Tiêu Thanh không hung dữ với cô ấy nữa mà kéo Mục Thiên Lam rồi xoay người rời đi.

"Anh ơi!"
Thẩm Thị Thu Mai đuổi theo.

Nhưng rất nhanh đã bị Thẩm Thị Đông kéo lại.

"Nếu con muốn tốt cho anh con thì đừng đuổi theo quấn lấy cậu ta nữa.

Nhà họ Trần nho nhỏ cũng có thể đánh gãy tay chân cậu ta, nếu như bị nhà họ Thẩm biết được cậu ta còn sống, cậu ta tuyệt đối sẽ biến mất khỏi thế giới này."
"Hu hu..."
Thẩm Thị Thu Mai nhào vào lòng dì nhỏ rồi òa khóc: "Vậy khi nào con mới có thể nhận lại anh trai đây dì nhỏ?"
Thẩm Thị Đông rất thương cô bé này, dù sao cũng là bà ấy vất vả dọn nước tiểu hót phân nuôi đến khi khôn lớn trưởng thành, tuy là cháu gái bên đẳng ngoại nhưng chẳng khác gì con gái ruột.

Nhìn Thẩm Thị Thu Mai buồn bã, trong lòng Thẩm Thị Đông cũng cảm thấy rất khó chịu.

"Dì nhỏ cũng không biết.

Nhưng theo như quan sát của dì nhỏ thì có thể thấy được tính cách của anh trai con rất lỗ mãng.


Nếu như để cậu ta biết con và cậu ta là anh em ruột cùng bố cùng mẹ, cậu ta sẽ nhận người em gái là con nhưng chắc chắn cũng sẽ hỏi thăm tin tức của mẹ con.

Con là con nhóc không suy nghĩ trước sau, nếu lộ ra tình huống thực tế dưới sự truy hỏi của cậu ta, với tính cách của anh con thì nhất định cậu ta sẽ chạy đến nhà họ Thẩm đòi mẹ.

Vậy con có thể tưởng tượng được cậu ta sẽ phải gánh hậu quả thế nào rồi chứ?" Thẩm Thị Đông tận tình khuyên bảo.

Thẩm Thị Thu Mai khóc một lúc rồi nói bằng giọng đáng thương: "Dì nhỏ, hay là dì nói với anh trai con rằng con với anh ấy là anh em ruột cùng bố cùng mẹ đi, rồi lừa anh ấy là mẹ tái hôn với người khác rồi.

Bố dượng đối xử với con không tốt nên con vẫn ở với dì nhỏ, con nghĩ nếu nói vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ nhận con, đồng thời vì hận mẹ con nên sẽ không thăm dò tin tức về mẹ và anh ấy cũng sẽ không chạy đến nhà họ Thẩm nữa, được không dì nhỏ?"
Hồi còn nhỏ sống ở nhà họ Thẩm, tất cả mọi người đều bắt nạt Thẩm Thị Thu Mai, chỉ có dì nhỏ là yêu thương cô ấy.

Sau khi dì nhỏ lập gia đình cũng dẫn cô ấy theo bên người để chăm sóc.

Dì nhỏ có con nhưng bọn họ không hề thân thiện với Thu Mai, cho nên từ nhỏ đến lớn cô ấy giống như cái đuôi theo sau của dì nhỏ cả ngày, trừ dì nhỏ ra thì không có ai thương cô ấy cả.

Cho nên Thẩm Thị Thu Mai cực kỳ mong muốn có một người anh trai thương yêu mình, nếu như anh ấy có thể đưa cô ấy về nhận bố ruột thì càng tốt, cô ấy nghĩ nếu được như vậy