Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 497: Chương 498




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
“Không phải đến chúc thọ bố của con.”
Tiêu Thanh thản nhiên nói.

Nghe thấy vậy, nhất thời mặt mày Ngô Tuệ Lan trở nên tiu nghỉu giống như bánh đa ngâm nước, giọng điệu thất vọng nói: “Tổng đốc chính là quan lớn biên cương, bây giờ tổng đốc đến chúc thọ ông nội của cậu, nhà họ Tiêu tha hồ vênh mặt rồi.” Tiêu Thanh cười mà không nói, dáng vẻ biết hết mọi thứ trong tầm tay.

Rất nhanh, đoàn người nhà họ Tiêu đã dừng ở trước mặt tổng đốc “Tổng đốc, hoan nghênh ông đến dự tiệc mừng thọ của họ Tiêu tôi, họ Tiêu tôi vinh hạnh vô cùng.

Vẻ mặt Tiêu Chính Thành tràn đầy tươi cười, a dua nịnh hót.


Tổng đốc cất điện thoại đi, hạ hạ cười nói: “Ông Tiêu, ông khách khí rồi.

Một năm nay xây dựng Thiên Công của nhà họ Tiêu các ông đã nộp thuế hơn ba nghìn tỷ, có đóng góp vô cùng to lớn cho xây dựng và phát triển kinh tế của tỉnh chúng ta.

Sinh nhật tám mươi tuổi của ông, tôi nhất định phải đến xin chénrượu mừng thọ chứ." “Chỉ là tôi không mang theo quà tặng, mong ông có thể thứ lỗi.”
Tiêu Chính Thành vội vàng nói: "Sao tổng đốc lại nói như vậy, ông đến đây chính là quà tặng lớn nhất cho tôi rồi.

Xin mời ông vào trong.

Tổng đốc cười ha ha một tiếng, chào hỏi xong mọi người nhà họ Tiêu thì đi dọc theo hành lang vào trong phòng.

“Tổng đốc, chào buổi trưa.

Chủ tịch tập đoàn Cửu Châu Vương Đông Dương dẫn đầu mang theo đám ông chủ dồn dập từ phòng Vạn Thọ của Tiêu Thanh đi ra, tiến lên chào hỏi.

“Các ông cũng đến rồi à.”
Tổng đốc cười hỏi.

Mọi người đồng loạt gật đầu nói Vàng.

“Vậy chúng ta cùng nhau vào thôi, chúc thọ cho ông Tiêu.”

Tổng đốc nói xong thì tiến vào phòng Như Ý.

Những ông chủ này là nể mặt Vương Đông Dương mới đến chúc thọ Tiêu Vĩnh Nhã, nhưng bây giờ tổng đốc đã lên tiếng chúc thọ cho Tiêu Chính Thành, bọn họ nào dám không đi chứ?
Kết quả là, những ông chủ này đều lấy lại quà tặng từ bên Tiêu Thanh, tặng cho Tiêu Chính Thành, sau đó cùng tổng đốc tiến vào phòng Như Ý.

"Ha ha!"
Mọi người nhà họ Tiêu vui vẻ đến hỏng rồi.Bác gái cả đắc ý nói với Ngô Tuệ Lan: "Cái gì gọi là mặt mũi? Có thể lôi kéo hết khách khứa bên các cô sang bên chúng tôi, đây mới gọi là mặt mũi.

Tôi hỏi cô, bên các cô có nhân vật tại to mặt lớn nào lợi hại như tổng đốc không?”
Ngô Tuệ Lan cúi thấp đầu, sắc mặt hết sức khó coi.

Từ lúc tổng đốc đến, đã có mười mấy ông chủ rời đi, quà tặng cũng bị lấy đi mười mấy món đồ, tổn thất vài tỷ rồi.

Trong lòng bà ta làm sao có thể dễ chịu được?
Tiêu Vũ lại càng nhìn Tiêu Thanh khiêu khích nói: “Chỉ bằng chút quan hệ kia của cậu mà cũng dám so đấu mặt đối mặt với ông nội ư? Thật là không biết tốt xấu.

Nói một câu hơi khó nghe, có cho cậu thêm một trăm năm nữa, cậu cũng không đạt đến độ cao kia của ông nội đầu.”
Tiêu Thanh thản nhiên nói: "Đừng đắc ý quá sớm, trò hay còn ở phía sau đấy.” "O?"
Mọi người nhà họ Tiêu đều cười nhạt, dáng vẻ không cho là đúng.

Bác gái cả cười hỏi: “Lẽ nào cậu vẫn còn quen biết với nhân vật lợi hại hơn cả tổng đốc à?"
Tiêu Thanh không trả lời bà ta, anh cảm thấy so đo tính toán với những người a dua nịnh hót này thật sự là mất hết thân phận của anh.


“Mẹ, cậu ta chính là kẻ thích giả vờ lợi hại.

Chắc chắn không còn con át chủ bài nào để đánh đâu.”Tiêu Vũ nói chắc như đinh đóng cột.

Tiêu Vĩnh Trình gật đầu nói: “Bây giờ cậu ta đã dùng hết lá bài rồi.

Tổng đốc là người có mặt mũi nhất, lớn nhất ở vùng đất Tề Lỗ, cả khu vực Tế Lỗ này tìm không ra người thứ hai có mặt mũi hơn, lớn hơn so với ông ta đâu.” “Thậm chí phóng tầm mắt nhìn cả nước, trừ những nhân vật cấp cao nhất của Sơn Nam, cũng không còn ai lợi hại hơn so với tổng đốc, chỉ có địa vị ngang bằng với tổng đốc mà thôi.” “Tôi cũng không tin Tiêu Thanh bị đánh gãy hai chân đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu hai mươi năm còn có thể quen biết được những nhân vật cấp cao nhất của
Son Nam." “Giống như đánh bài, chúng ta đã đánh ra phăng teo, bài trong tay cậu ta không còn lá nào lớn hơn phăng teo nữa rồi.

“Cho nên, cậu ta so đấu mặt đối mặt với ông cụ, cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành một truyện cười mà thôi.” Nghe những lời này của Tiêu Vĩnh Trình, mọi người nhà họ Tiêu đều tỏ ý tán thành, sôi nổi khiêu khích Tiêu Thanh.

“Tôi hỏi cậu còn dám giả bộ lợi hại ở trước mặt ông nội, đối nghịch với ông nội nữa hay không?” “Chơi trò gì vậy? Cậu quen biết mấy tên lưu manh côn đồ, kết giao với một số ông chủ doanh nghiệp thì cho rằng mình hoành tráng lắm có thể phóng lên trời, có thể vật tay với nhà họ Tiêu được hả.

Nào ngờ, ở