Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 440




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mục Thiên Lam gật đầu.


Lúc này, một nhóm phóng viên chạy đến phỏng vấn gia đình cô.


Tiêu Thanh không muốn ra nước ngoài, vì vậy anh bước sang một bên.


Một lúc sau, Triệu Minh Vũ nghiêm nghị đến bên cạnh Tiêu Thanh, nhẹ nhàng nói: “ Thần soái Long Soái gọi điện tới, nói là cấp trên của bọn họ, yêu cầu anh thả tất cả mọi người ngoại trừ Hoàng Kim Long, anh thấy sao..


Tiêu Thanh cười nói: “ Đây là trụ sở chính của nơi nayf, cậu chỉ cần nghe họ nói là được, không cần nghe tôi."
Long Soái cùng cấp bậc với anh, và anh cũng không muốn can thiệp vào chuyện của Long Soái.



Nếu những người này sau này chọc tức anh nữa, anh sẽ thắng tay giết chết.


Ngày hôm sau, tiền bồi thường đã đến.

Ngô Tuệ Lan nhận được hai trăm tỷ, còn gì hạnh phúc hơn chứ.


Hai trăm tỷ còn lại, Mục Thiên Lam dành để đầu tư vào công ty.


Còn việc buôn bán của thương mại Thiên Lam, sau bữa tiệc mừng, việc kinh doanh trở nên phát đạt.


Cùng với Hoắc Thiệu Đông và các ông chủ lớn khác trong giới kinh doanh, việc kinh doanh của Mục Thiên Lam trở nên có tiếng tăm ở khu vực Dương Đông, mỗi ngày cô đều rất bận rộn với những đơn đặt hàng.


Gia đình Mục Hải Long thì tham lam vô cùng.


Vì lý do này, bọn họ đã nhân dịp bà cụ Mục hôn mê, cho Hàn Thanh Văn sử dụng quan hệ của mình, chuyển giao công ty Yangda cho Mục Hải Long.


Ba ngày sau.


Bà cụ Mục đã hôn mê một tuần, đã được điều trị bằng thuốc do Lí Tế Thế kê, cuối cùng cũng tỉnh
dậy.


“ Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi, tốt quá!” Mục An Minh đầy xúc động, mắt ngấn lệ.



An Minh? "
Bà ấy yếu ớt hỏi.


“Mẹ của con, mẹ ơi!
Mục An Minh gật đầu liên tục, rồi gọi bác sĩ đến kiểm tra.


Bác sĩ nói: “Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.

Tuy nhiên để đảm bảo an toàn, anh phải để bà ấy ở lại bệnh viện để theo dõi và hồi phục sức khoẻ thêm một thời gian nữa.

"
Mục An Minh thấy đúng, sau đó hỏi: “Mẹ, mẹ bị ngã, có bị thương không? ”
Bà cụ Mục vừa nghe xong, nhất thời sững sờ.

Bà ấy không nói, nước mắt cứ chảy ra.


“Mẹ, là Mục Hải Long đã làm, phải không? ” Mục An Minh tức giận hỏi.


Bà ấy lắc đầu
Sau đó, bà ấy nằm lấy tay Mục An Minh và khóc: “An Minh, mẹ muốn sống cùng với con, bạn chúng không chăm sóc tốt cho mẹ, hại mẹ bị ngã, mẹ không muốn sống với bọn chúng nữa.

"
Bà ấy thực sự rất sợ bị Mục Hải Long đánh
chết.


Sở dĩ bà ấy nói dối, là vì bà ấy không thể nào cam tâm, tổng Mục Hải Long vào tù được.



Dù sao nó cũng là cháu đích tôn của bà, bà không thể đối xử với nó như thế được, hận thì vẫn hận, nhưng bà ấy không đành lòng huỷ hoại cuộc đời Mục Hải Long.


"Mẹ thật tốt."
Mục An Minh gật đầu đáp lại.


Tối hôm đó, ông trở về nhà, An Minh nói sẽ đưa bà cụ Mục về sống trong nhà của mình.


Ngô Tuệ Lan vừa nghe thì nổi giận.


"Bà ta không biết xấu hổ hay sao mà lại quay trở về nhà của chúng ta, ông đã quên lúc trước bà ta đối xử với chúng ta như thế nào rồi à?”
“Bà ta đã đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Mục, gia đình chúng ta từ nay về sau không liên quan đến bà ta, tôi đánh bài thua tiền, tôi đến mượn tiền bà ta, bà ấy một xu cũng không cho mượn, còn mong tôi chặt tay nữa là.

"
"Bây giờ bọn họ nói rằng không thể chăm sóc cho bà ta, muốn chúng ta chăm sóc cho bà ta.”
“Tôi thấy là, bà ta thấy nhà chúng ta sang trọng, cố tình nói như vậy, để được vào nhà chúng ta sống!
Mục An Minh thuyết phục: “ Ngô Tuệ Lan, dù sao đó cũng là mẹ của tôi, nếu bà ấy muốn sống, cứ để bà ấy sống.


"Không bao giờ!
Ngô Tuệ Lan xua tay nói: “ Nhà có năm phòng, chúng ta đã ở ba phòng rồi, còn một phòng dành cho bố của Tiêu Thanh, dù sao ông ấy cũng cho Thiên Lam bảy chục tỷ, chúng ta không thể không cho ông ấy ở được?"
“Còn lại một phòng, nếu để bà ta ở, sau này con của Mục Thiên Lam ở đâu? Con của An