Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 243






Ngô Tuệ Lan vừa nói vừa đem tượng Phật mạ vàng và chuỗi Phật châu trên tay của Lý Nhược Linh đoạt về trên tay: “Đi. Chúng ta về nhà!”

Lễ vật quý giá như vậy mà đưa ra ngoài, nói thật là bà xót vô cùng.

Bà tình nguyện cả một đời không trở về nhà mẹ đẻ cũng không muốn mang lễ vật quý giá như vậy bị đưa ra ngoài mà không ai thèm quý trọng.

Đây mà món đồ vật trị giá gần ba ngàn vạn a!

Bản nó đi rồi ở biệt thự lớn không hay hơn sao, tại sao phải mang đi tặng không cho người khác như vậy chứ? “Tuệ Lan, đừng đi mà!”


Bà cụ thấy thế vội vàng kép Ngô Tuệ Lan lại. “Đây là lễ vật mà cháu gái cùng cháu rể tặng cho mẹ cùng ông già kia. Ba mẹ thật sự rất thích, con không thể lấy lại được!”

Ngô Tuệ Lan nói: "Nhưng không phải mới vừa rồi mấy người đều cho nó là rác rưởi sao? Mấy người cũng đã đem lễ vật này ném đi rồi, hơn nữa còn không ngừng nói những lời làm tổn thương người nhà của tôi, tôi thật sự nuốt không trôi cục tức này, vì vậy tôi muốn mang theo lễ vật này về nhà!”

Bà cụ thấy thể lập tức quay lại quát mấy người bên nhà họ Ngô: "Còn không mau xin lỗi gia đình của Tuệ Lan di!" “Tuệ Lan. Thật xin lỗi! “Cô Ba, thật sự xin lỗi! “Tiêu Thanh, thật xin lỗi!”

Một đám người nhà họ Ngô đều lần lượt hướng về một nhà Ngô Tuệ Lan mà xin lỗi.

Bà cụ nghe xong cười hắc hắc nói: “Con nhìn đi! Bọn họ đều xin lỗi gia đình con rồi, về sau bọn họ còn dám chế nhạo bọn con, mẹ sẽ giúp con hả giận được không?”

Bà cụ vừa nói dứt lời thì đã đem tượng Phật mạ vàng và chuỗi Phật châu từ trên tay của Ngô Tuệ Lan cướp lại. Ngô Tuệ Lan giận lên, bắt đầu khóc lóc sòm. “Tượng Phật mạ vàng bị ném vỡ lại được xử lý một cách dễ dàng như vậy sao?” Dì cả nói: “Thành Huy cũng đã phải trả cái giá lớn rồi,

Bị mẹ đánh nhiều như vậy thì cô cũng đừng so đo nữa đi “Không được!” Ngô Tuệ Lan cả giận nói: “Lễ vật mà con rể tôi đưa mà cậu ta có thể tùy tiện đập như vậy, mà tổn thất cũng lên đến ba bốn trăm vạn. Chuyện này cậu ta nhất định phải đền cho con rể tôi bốn trăm vạn, nếu không thì việc này tôi không để yên đâu!”

Lễ vật quý giá như vậy bị tặng ra ngoài, bà cụ lại không cho bà lấy về, lòng của bà thật ra rất tiếc nuổi, cảm giác như vừa ném đi ba ngàn vạn vậy.

Cho nên bà muốn lấy từ chỗ Ngô Thành Huy bốn trăm vạn này làm chút bồi thường vậy. “Lễ vật đã đưa cho ông bà nội rồi, nếu như tôi có phải bồi thường thì cũng là bồi thường cho ông bà nội chứ, tại sao lại phải đền bù tổn thất cho con rể của dì chứ?"


Ngô Thành Huy khó chịu nói. Vị dì này đúng thật là chỉ nhằm đến tiền của anh ta mà thôi! “Chỉ dựa vào việc cậu dày xéo nhục nhã tôn nghiêm của con rể tôi nên số tiền kia cậu đền cũng là chuyện đương nhiên. Nếu không thì tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát, đến lúc đó cũng không chỉ đơn giản là bồi thường bốn trăm vạn thôi đâu, mà liên quan đến chuyện cậu có phải ngồi tù hay không đấy?”

Ngô Tuệ Lan một bên nói một bên bày ra bộ dạng thể không bỏ qua.

Mục Thiên Lam, Tiêu Thanh, Mục An Minh, Mục An Phong đều rất tức giận nên cũng không đi khuyên can bà, bốn người cứ vậy định để cho Ngô Thành Huy vì tiện tay mà phải trả giá đắt.

Cả một nhà dì cả nghe vậy thì mặt đều đen lại. “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên.

Mọi người nhìn lên thấy là một cô gái cao gầy xinh đẹp, kéo theo một thanh niên vừa cao vừa béo đi tới. “Nha!”

Ánh mắt của cô gái kia, đột nhiên rơi vào trên người Mục An Phong. “Đây không phải là tên tội phạm cưỡng bức Mục An Phong sao?”

Lời vừa nói ra lại khiến toàn trường xôn xao. “Bội Nghi, thật hay giả, cậu ta là tội phạm cưỡng bức?” “Trời, đây là thật sao?” “Nếu như là thật, chuyện này cũng quả dọa người rồi!”

Tất cả mọi người rất khiếp sợ.

Nhất thời tất cả các cô gái ở đây đều tự giác cách xa Mục An Phong, đồng thời còn dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu ta.


Lúc này Mục An Phong thật hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống trốn đi, gấp đến độ muốn khóc. “Nói bậy bạ gì đó! Cô nói bậy bạ cái gì đó!” “Ngô Tuệ Lan giận không kìm được quát: “Con trai của tôi không phải là tội phạm cưỡng bức, tôi không cho phép cô vu hãm cho con trai của tôi.” "Ha ha!"

Ngô Bội Nghi nhịn không được cười to nói: “Dì Ba, cậu ta có phải là tội phạm cưỡng bức hay không, trong lòng dì không biết rõ hay sao?” “Tôi

Ngô Tuệ Lan lập tức nghẹn lời.

Ngô Bội Nghi cười lạnh. “Tôi nói này dì ba, con cái của dì thật có tiền đồ nha, một người vì tiền mà không ngần ngại đi quay kiểu video bikini hở hang buồn nôn kia, hơn nữa còn được chiếu lên cả trên mạng. Một người khác thậm chí còn buồn nôn hơn, còn thượng cả đàn chị khóa trên a!” “Dì thật sự đã sinh ra được hai bông hoa đẹp ha! Ha ha ha...

Lời nói này, từng từ từng chữ đều đâm thẳng vào tim

Sắc mặt Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, Mục Thiên Lam gan! đều âm trầm tới cực điểm "Bội Nghi, chuyện gì xảy ra vậy?” Bà cụ thấy thế đi tới hỏi: "Như Phong nó, thật sự