Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 228






“Hơn nữa, thông qua xét nghiệm DNA, trong cơ thể của người bị hại có một số lượng lớn DNA của em vợ ngài.” “Cho nên chứng cứ đã vô cùng xác thực. Tôi chỉ có thể giải quyết việc chung. Mong rằng ngài có thể hiểu được.” “Đương nhiên, nếu như người bị hại có thể rút đơn kiện. Vẫn có thể phản trắng án rồi thả em vợ của ngài ra

Tiêu Thanh biết cục trưởng Lưu cũng khó xử.

Đương nhiên, chính anh cũng rất khó khăn, dù sao bằng chứng đã như núi, cho dù anh có quyền lực đến đau thì cũng không thể không bỏ qua pháp luật. “Người bị hại đang ở đâu?” Tiêu Thanh hỏi. “Đang bắt đầu chuẩn bị tài liệu để khởi tố em vợ ngài vào ngày mai” “Đi, để xem có thể giải quyết riêng được không.”

Tiêu Thanh nói, toàn bộ gia đình cùng với cục trưởng Lưu rời khỏi phòng thẩm vấn.


Rất nhanh sau đó. Bọn họ đã đứng ngay bên ngoài cửa phòng làm việc khác, đụng phải Chu Tú Nhã cùng với ba mẹ cô ta.

Lúc này Mục Thiên Lam đã đi lên phía trước nói: “Xin hỏi cô chính là chị khóa trên của An Phong sao? Tôi là chị của An Phong, đối với hành vi khốn nạn của An Phong tôi thay mặt nó xin lỗi cô.”

Nói xong, cô cúi đầu thật sâu. "Hi."

Chu Tủ Nhã khẽ nói: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi, tôi muốn Mục An Phong phải trả giá đắt!” “Đừng”

Mục Thiên Lam vội la lên: “Tôi trả mười lăm tỷ. Chúng ta có thể giải quyết riêng được không?” Mục Hải Long ngủ với Chu Ngọc Đình ba ngày, cuối cùng lại dùng chiếc xe thể thao vài chục tỷ để giải quyết. Mục An Phong chỉ là nhất thời hồ đồ. Cô cảm thấy mười lăm tỷ là có thể giải quyết.

Nhưng không ngờ được ba của Chu Tú Nhã tức giận nói: “Năm mươi tỷ thì chúng ta có thể đàm phán, mười lăm tỷ thì không cần bàn nữa!”

Cả nhà Mục Thiên Lam kinh ngạc đến ngây cả người Năm mươi tỷ. Bọn họ đi đâu có thể có nhiều tiền như vậy!

Tiêu Thanh đang muốn nói gì đó. Thì một âm thanh đột nhiên vang lên. “Lão Chu. Sao cả nhà mấy người đều vào trong cục thế này?”


Đám người nhìn lại, là một đám nam nữ trung niên đang đi tới, Lý Nam Hương cùng Mục An Quốc cũng đang ở đó.

Ai!

Lão Chu ra vẻ thở dài, chỉ vào Mục Thiên Lam nói: “Con gái Tú Nhã của tôi đã bị em trai của cô ta cưỡng hiếp. “Phốc!”

Lý Nam Hương cười phun, nhìn có chút hả hệ nói: “Tuệ Lan. Con của ngươi cũng qua mạnh mẽ đi, việc này cũng có thể làm được, có phải là nhìn đến bộ bikini của Thiên Lam không thể chịu được, cho nên phát ngọn lửa tà ác liên trên người khác?” “Ông...

Con trai đã làm ra loại chuyện này, bà ta chỉ cảm thấy quá mất mặt.

Lúc này Hàn Quang Đông mở miệng nói: “Mục Thiên Lam, không nghĩ tới em trai của cô có thể cưỡng hiếp con gái của giám đốc tài chính công ty tôi, nếu không chúng ta vào bên trong thương lượng một chút, làm một cái giao dịch đi, cô đi cầu xin hộ quốc chiến soái thả con cái của bọn họ ra, tôi sẽ cho con gái của lão Chu một khoản tiền lớn để cô ta rút đơn kiện lại, cô cảm thấy giao dịch này thế nào?” “Tôi cảm thấy như vậy không ổn

Không đợi Mục Thiên Lam mở miệng, Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Thanh vang lên: “Tôi cũng đã nói dáng người kia của em vợ tôi cũng không hợp với khiêu vũ, làm sao lại có người mời cậu ta làm bạn nhảy được, bây giờ xem ra đây cũng là một âm mưu, là cái rọ mà các người đã thiết kế sẵn để cho em vợ tôi chui vào, sau đó dùng cái này để thương lượng với chúng tôi để thả người, thủ đoạn của mấy người thật sự đủ hèn hạ.

Nếu như không phải những người này xuất hiện, đưa ra điều kiện thương lượng thar người của hai bên, anh còn tưởng rằng người em vợ kia thật sự đã phạm phải sai lầm.

Bây giờ xem ra, em vợ đã trúng kế của bọn họ.


Mục Thiên Lam bừng tỉnh đại ngộ.

Cũng nghi ngờ em trei đã trúng bảy của bọn họ “Người đánh rắm!”

Hàn Quang Đông hét lên: “Nếu như chúng ta thiết lập bảy, khẳng định sẽ không sử dụng những người xung quanh chúng tôi để dụ cậu ta hay sao, đây chẳng phải là cơ hội để các người có thể nghi ngờ?" “Sự thật chính là người em vợ này đã cưỡng hiếp người khác, tôi đi đến thăm con trai của bọn họ, lại trùng hợp gặp mấy người, mới biết được việc này, nếu không chúng tôi căn bản cũng không biết có việc này!”

Trần Đình Vinh, Cao Minh Huy, Mục An Quốc, Lý Nam Hương, cũng đều không thừa nhận là bọn họ đã sắp xếp bây.

Tiêu Thanh cười nhạo: “Con của mấy người sớm đã được đưa đến trại tạm giam, muốn thăm tù cũng phải đi qua bên đó, không phải đi đến nơi này để xem xét. “Hơn nữa thời gian thăm tù không phải là ban ngày hay sao, bây giờ cũng gần mười giờ rồi, đây là thời gian đến thăm tù hay sao?” “Hơn nữa đi thăm tù, không phải là ba mẹ người nào rảnh thì sẽ đi sao, làm sao lại nhiều người lớn đi cùng với nhau như vậy, cái này có hợp lý không?”