Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 163






**********

Chương 163 “Anh tính chờ khi trang hoàng xong, rồi dẫn em qua xem, cho em một bất ngờ, ai ngờ được mẹ xảy ra chuyện nên anh tặng sớm hơn dự kiến, em có thích không?” “Thích chứ!”

Mục Thiên Lam gật đầu lia lịa tựa như đứa trẻ vui vẻ khi nhận được món quà quý giá.

Nếu như đó là do một kẻ giàu có tặng thì cô tuyệt đối không dám nhận, cũng không vui nổi, nhưng đây là do chồng mình tặng nên cô dám vui vẻ nhận lấy.

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé hạnh phúc của Mục Thiên Lam, Tiêu Thanh từ sâu trong lòng cũng rất vui mừng. "À phải rồi, Tiêu Thanh, anh lấy đâu ra nhiều tiền để mua căn hộ mắc như thế vậy?", Mục Thiên Lam hỏi.


Tiêu Thanh nói dối: "Bán đất đấy, đất nhà anh nhiều lắm, vì thu hồi đất đai nên được bồi thường một trăm năm mươi tỷ, trừ đi tiền thuế thì còn một trăm hai mươi tỷ, thêm mười lăm tỷ sáu tiền sính lễ nữa, rồi mua căn hội này, tiền còn dư vừa đủ để trang hoàng lại".

Mục Thiên Lam nghe thế, cô nhìn Tiêu Thanh bằng ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Người chồng này quá tốt không có gì để chê, đặc biệt là chuyện chăm lo cho gia đình, thẻ lương giao hàng nhanh thì bị mẹ tịch thu, tiền lương mỗi tháng là do mẹ chỉ, chỉ cho anh sáu trăm ngàn mua thuốc lá mà anh chưa từng có một lời oán than, hơn nữa ở nhà còn chịu thương chịu khó, chuyện gì cũng nghĩ thay cho gia đình, tất cả tiền bạc đều chi cho gia đình.

Người chồng tốt như vậy biết đi đầu mà tìm chứ

Nào!

Cô không nén nổi tình cảm hôn lên mặt Tiêu Thanh. Sau đó, cô cúi đầu, đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Thưởng cho anh đấy".

Giờ đến lượt Tiêu Thanh sững sờ.

Vợ hôn mình à? "Cam on vo!"

Tiêu Thnh vui vẻ tựa như đứa con nít. "Tiêu Thanh, anh muốn em bán nhà để trả nợ cho mẹ sao?" Mục Thiên Lam hỏi. "Không", Tiêu Thanh lắc đầu: "Cầm tiền đi ngân hàng tìm chủ tịch Lưu vay thế chấp sáu mươi tỷ, trả hết tiền mẹ nợ, còn dư bao nhiêu cứ đầu tư vào công ty, đợi đến khi kiếm được tiền thì có thể thu lại rồi". "Nhưng mà đừng nói cho mẹ biết mình có một ngôi nhà sang chảnh như vậy, phòng việc mẹ đi khoe khoang khắp nơi để cho người ta gài bẫy, đợi khi mình sửa sang xong hết rồi chuyển qua thì nói cho mẹ biết". "Vâng!"


Mục Thiên Lam gật đầu như giã tỏi. "Vẫn là chồng suy nghĩ chu đáo!"

Chiều nay, cô ngủ cùng vô cùng ngon.

Sáng sớm hôm sau, cô thuyết phục mẹ đi ngân hàng vay tiền trả nợ, rồi đi cùng Tiêu Thanh đến ngân hàng.

Hai người họ mới bước vào cửa ngân hàng chưa được bao lâu thì anh Cơ dẫn một đám người xông vào nhà Mục Thiên Lam. "Anh Cơ, không phải chưa đến một ngày à, anh anh anh... sao anh tới nhanh như vậy?"

Ngô Tuệ Lan run lẩy bẩy, gương mặt sợ hãi trắng bệch như tờ giấy.

Anh Cơ cười khẩy nói: "Còn bốn giờ nữa là đến hạn một ngày rồi. Tôi sợ bà đến hạn mà không có tiền trả nợ nên bỏ trốn, vì thế tôi mới tới đây trước thời hạn".

Nói đến đây, anh ta vung tay lên. "Mang người đàn bà này đi cho tôi". "Da!"

Lập tức Ngô Tuệ Lan bị hai tên đàn ông cao to khống chế. "Đừng bắt tôi, anh Cơ đừng bắt tôi mà, con gái tôi đang đi vay tiền trả nợ, anh cứ chờ con bé trở lại đã, làm ơn đừng bắt tôi đi..."

Ngô Tuệ Lan sợ hãi, bà ta liên tục kêu la.

Mục An Minh khốn khổ cầu xin: "Anh Cơ, cầu xin anh đừng chặt tay vợ tôi, chúng tôi sẽ nghĩ cách g tiền đầy đủ, làm ơn đừng chặt tay vợ tôi được không?"


Anh Cơ thô lỗ đẩy Mục An Minh, nói: "Trước một giờ chiều, nếu không đem đủ ba mươi sáu tỷ tới chuộc vợ ông, thì cứ đợi chặt hai bàn tay của bà ta đi!" "Anh Cơ... Anh Cơ."

Mục An Minh đuổi theo.

Tất cả mọi người trong khu chung cư chạy ra hóng hớt, chỉ trỏ, châm chọc Ngô Tuệ Lan. "Ai da, Tuệ Lan bị bắt rồi à?"

Lý Nam Hương và Mục Hải Long đi tới, nhìn thấy Ngô Tuệ Lan bị lôi ra khỏi nhà, bà ta hưng phấn kêu lên. "Chị dâu cứu tôi, cứu tôi!"

Ngô Tuệ Lan hoảng loạn hét to.

Mục Thiên Lam nói với bà ta đi ngân hàng vay thế chấp, nhưng bà ta không thèm để trong lòng, vay ba mươi sáu tỷ nhưng phải cần vật thế chấp ít nhất sáu mươi tỷ, mà nhà bà ta cơ bản không có tài sản nhiều tiền như vậy!