Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi!

Chương 145






**********

Chương 145

Tiêu Thanh âm dương quái khí nói. "Không không không!"

Vương Trương Vĩnh liên tục xua tay, mồ hôi lạnh đều toát ra đầy trán, sau đó quát quản lý phòng kinh doanh: "Còn không mau cút lại đây!"

Thân thể quản lý phòng kinh doanh run lên, lập tức giẫm giày cao gót đi lên, sợ hãi nói: "Chủ tịch, ngài Tiêu đây chẳng qua chỉ là một người giao hàng mà thôi, sao ngài phải sợ anh ta như vậy?"


Bố!

Vương Trương Vĩnh tát cô ta một cái, quát: "Mắt chó của cô mùa rồi à. Tuy cậu ấy chỉ là người giao hàng, nhưng cậu ấy có ngập trời quyền thế, tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến tôi trắng tay đó, cô biết không hả?" "Cái gì!"

Quản lý bộ phận kinh doanh nghe vậy thì lá gan muốn nổ tung, vội vàng cúi đầu với Tiêu Thanh. "Thật xin lỗi ngài Tiêu, là tôi có mắt không tròng, tôi xin lỗi ngài, cầu xin ngài tha thứ cho tôi, về sau tôi cũng không dám dùng mắt chó phân hạng người cao thấp nữa."

Cô ta thật sự sợ hãi, từ thái độ cung kính của Vương Trương Vĩnh đối với Tiêu Thanh, và câu nói của Vương

Trương Vĩnh, cô ta có thể đoán được ngài Tiêu này rất có thể là hộ quốc Chiến soái.

Nếu không, lấy tài phú và địa vị của Vương Trương Vĩnh, nhất định sẽ không nói câu tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến công ty bất động sản Bảo Đỉnh trắng tay như vậy.

Mà đắc tội hộ quốc Chiến soái chính là chọc thủng trời, chẳng lẽ cô ta không sợ sao? "Tôi chỉ là một tên giao hàng, làm sao có tư cách tha thứ cho quản lý bộ phận kinh doanh cao cao tại thượng cô được."

Tiêu Thanh lạnh giọng nói xong, giật tấm thẻ đen lại, đưa cho Tô Phượng: "Đi quẹt thẻ cho căn hộ đắt nhất, thủ tục nhanh một chút, vợ tôi đang chờ ân nhân cứu mạng là cô cùng ăn cơm đó." "Ừ."

Tô Phượng gật đầu như giã tỏi cầm lấy thẻ đen. "Chờ một chút."

Vương Trương Vĩnh ngăn Tô Phượng, nhìn về phía Tiêu Thanh: "Ngài Tiêu, lúc vợ ngài tự sát là được cô ấy cứu a?" "Đúng vậy."


Tiêu Thanh gật đầu. "Ha ha, không ngờ người cứu vợ ngài lại là nhân viên kinh doanh trong công ty chúng tôi."

Vương Trương Vĩnh vinh hạnh cười to, sau đó nói với Tô Phượng: "Từ hôm nay trở đi, cô chính là quản lí bộ phận kinh doanh. Tiền lương hằng tháng là hai trăm triệu, mỗi căn hộ mà cấp dưới bán được cô sẽ hưởng hai phần trăm, còn căn hộ tự cô bán được sẽ được hưởng bảy phần trăm. Dùng thẻ ngài Tiêu bản cho ngài ấy căn hộ cao cấp nhất, cô vẫn có thể hưởng được bảy phần trăm.

Tô Phượng nghe vậy thì sợ ngày người.

Mình được thăng chức lên làm quản lí bộ phận kinh doanh, tiền lương một tháng là hai trăm triệu?

Nàng kích động đến phát khóc, cảm ơn một chút.

Mà người quản lý hiện tại lại yếu yếu hỏi: "Chủ tịch, tôi thì sao a?" "Cô bị đuổi việc, mau thu dọn rồi cút đi cho tôi!" Vương Trương Vĩnh quát. "Ô ô ô..."

Quản lý bộ phận kinh doanh khóc ầm lên, đấm đá tên nhà giàu mới nổi ở bên cạnh: "Anh hại tôi thảm như vậy, con mẹ nó anh hại tôi thật thảm.."

Mà lúc này, trong khách sạn Tinh Vân.

Mục Hải Long dẫn theo Quách Khâm đi vào phòng riêng của Mục Thiên Lam.


Mục Thiên Lam lập tức biến sắc. "Mục Hải Long, sao anh lại tới đây, còn dẫn theo người là muốn làm gì?"

Lúc nãy, khi Ngô Tuệ Lan nhận điện thoại của Mục Hải Long thì Mục Thiên Lam đang ở trong nhà vệ sinh, không biết anh ta sẽ đến, lúc này lại đột nhiên nhìn thấy Mục Hải Long dẫn người xông tới, cô bị dọa không nhỏ. "Cũng không phải đến đánh cô, sợ cái gì."

Mục Hải Long nói xong, mời Khâm ngồi xuống ghế sô pha. "Vị này là bố của anh Quách, còn không mau chào hỏi giám đốc Quách"

Cả nhà Mục Thiên Lam nghe vậy thì hiểu ra.

Mục Hải Long dẫn người Quách gia đến để gây phiền toái!

Mặc dù bọn họ rất không vui, nhưng xuất phát từ sự kiên kị Quách gia, bọ họ vẫn tiến lên chào hỏi.

Quách Khâm khoát tay, nói: "Tôi cũng không quanh co với các người nữa, tôi tới gặp các người là vì chuyện của con trai tôi, nếu các người có thể đưa ra một bức thư thương lượng, yêu cầu cảnh sát thả con tôi ra, hơn nữa cam đoan không khởi tố, tôi sẽ thay Mục Hải Long trả lại bốn trăm triệu cho các người, mặt khác sẽ bồi thường cho Mục Thiên Lam hai tỷ phí tổn thất."