Chương 133: Vì Lý Do Nào Đó, Việc Chơi Đùa Với Tiểu Golem Mà Tôi Tạo Ra Trên Đường Trở Về Đã Khơi Dậy Cảm Giác Ganh Đua Ở Con Vật Nhỏ
Ngày 48 – Ban Ngày, Hầm Ngục, Tầng 46
「Một vụ thu hoạch lớn. Một kim loại huyền thoại. Một vật liệu kỳ ảo. Hôm nay tôi lại bận rộn với công việc... Nhưng phải giữ bí mật. Hay đúng hơn, đó có phải là bí mật không? Tui không ngủ đủ giấc, thật đấy.」
Và giờ tôi có một món quà lưu niệm cho Lớp Trưởng Thiết Giáp-san. Mithril, nó sẽ làm cho trang bị mạnh hơn nữa, nhưng khi nào tôi mới được nghỉ ngơi khỏi những công việc phụ của mình? Tôi không được ngủ chút nào. Một thế giới cực kỳ tàn nhẫn! Không, từ không thể là một lời nói dối! Những gì mọi người cần để sống không phải là thức ăn mà là động lực! Không, không đời nào mọi người có thể tự duy trì cuộc sống chỉ bằng điều đó.
Bây giờ, hầm ngục đã chết và mặt trời sẽ sớm lặn, thời điểm hoàn hảo để về nhà.
À, nhưng có thứ gì đó giống như một căn phòng ẩn. Có thể có một rương kho báu. Có thể tôi sẽ hy vọng vào chiến lợi phẩm hầm ngục của những tầng này.
「Aaaaa, thật trùng hợp ~ có 「「「「Đủ rồi đấy!!」」」...một căn phòng ẩn.」
Tôi bị mắng. Với tốc độ này, một báo cáo về chàng trai trẻ tốt có khả năng tăng Điểm Tình Cảm của tôi sẽ không xảy ra. Okay, chúng ta hãy tặng kẹo cho Gái Bám Đuôi. Cô ấy có vẻ hơi yếu đuối, vì vậy việc nhận được kẹo có thể đủ để cô ấy viết rằng tôi là một chàng trai trẻ tốt. Hay đúng hơn, tôi sẽ để cô ấy viết điều đó. Một viên kẹo cho mỗi lần cô ấy viết 『Chàng trai trẻ tốt』, một kế hoạch hoàn hảo. Điểm Tình Cảm sắp tăng vọt.
Cuối cùng! Cuối cùng cũng có một rương kho báu bị khóa! Cuối cùng, một ổ khóa! Và Lớp Phó B-san đã ngay lập tức phá hủy nó? Ừmm, điều đó có lý. Không cần phải tốn thời gian với từng ổ khóa khi người ta có thể dễ dàng phá vỡ chúng... Mục đích tồn tại của Chìa Khoá Ma Thuật là gì? Đó là một vật phẩm dành cho các tầng sâu nhất của Đại Mê Cung, đúng không? Nó được cho là hiếm ư? Nó có hiếm đến mức không có tác dụng gì không? Có khả thi không?
Và bên trong... Eee! 『Tạo Golem Nhẫn – Tạo, Điểu Khiển, Ra Lệnh Golem』, có cái này, tôi có thể thực hiện được. Nó có thể rất quan trọng đối với địa hình đó? Có lẽ vậy?
「Làm ơn! Cho tui lấy nó đi? Nếu mọi người nhường nó cho tui, tui sẽ chấp nhận đơn đặt hàng mithril tùy chỉnh miễn phí á? Không chịu à? Vậy thì quần áo tùy chỉnh thì sao? Nếu thích, tui cũng có thể thêm nhẫn tùy chỉnh á? Nếu thế vẫn chưa đủ......」
「「「「Chốt đơn! Lấy nó đi!! Quần áo tuỳ chỉnh!! Và nhẫn tuỳ chỉnh?!」」」」
「C-Cảm ơn? Tui đoán vậy? Mọi người chắc chứ? Các cậu có thể tạo ra Golem bằng thứ này á?」
Họ không nghe. Có vẻ như họ đã bắt đầu thảo luận về quần áo rồi? Và còn phải vắt óc suy nghĩ về nhẫn nữa? Còn mithril-san thì sao? Đó là kim loại Fantasy huyền thoại á? Tôi có thể nâng cấp trang bị của họ hoặc làm cho họ vũ khí và áo giáp mithril mới? Mithril đấy nhá? Có giá trị, hiếm và quý giá lắm á? Ừm, không ai nghe gì cả.
「Báo cáo. Dụ dỗ con gái bằng quần áo, và dụ dỗ họ bằng nhẫn thủ công. Không phải là một chàng trai tốt. (viết nguệch ngoạc, viết nguệch ngoạc)」
Và đằng sau tôi, Gái Bám Đuôi đang viết bản cáo buộc mà cô ấy gọi là báo cáo. Có vẻ như để kéo cô ấy về phe mình, tôi sẽ cần rất nhiều đồ ngọt, nghĩa là phải làm nhiều việc hơn nữa. Tôi thậm chí còn không phải là thợ thủ công sao? Tôi thất nghiệp. Từ sáng sớm đến tối, tôi là một kẻ thất nghiệp chiến đấu, và từ tối đến sáng, tôi là một thợ thủ công bí mật, làm việc ngoài giờ hoàn toàn bất hợp pháp. Một chế độ như vậy sẽ khiến ngay cả những công ty bóc lột cũng phải xấu hổ á?
Chúng tôi trèo ra khỏi hầm ngục.
Khi chúng tôi ra khỏi đó, thỉnh thoảng tôi lại phá hủy những con Golem đã hồi sinh trước khi hầm ngục chết. Mọi người khác quá bận tâm với việc thảo luận về quần áo và sẽ không chiến đấu. Một mình, tôi liên tục phá hủy chúng, một mình, tôi nhặt từng viên ma thạch, và sau đó tôi phải làm việc ngay cả sau khi chúng tôi trở lại quán trọ? Và không có tiền mặc dù vậy! Không có đủ tiền trong thị trấn, vì vậy nó không đến được với tôi. Tôi có nên phá hủy vùng đất lân cận ngay không? Nếu tôi leo lên một ngọn núi gần đó, xây một ngôi nhà ở đó và mưa thiên thạch vào đó trong khoảng một tuần, nó sẽ biến mất, phải không? Ý tôi là vùng đất lân cận. Rốt cuộc thì, họ đang giữ tiền của tôi, và kết quả là tôi vẫn nghèo. Không sao cả mà nhỉ? Ý tôi là, tôi làm việc 0 giờ chính thức và làm thêm giờ 24 giờ? Đó hẳn là lý do tại sao tôi là NEET. Làm thêm giờ chiếm quá nhiều thời gian đến nỗi không có chỗ cho công việc.
「Nèeeeee, Haruka-kun, lời lẩm bẩm của cậu đang trở nên nguy hiểm một cách đáng lo ngại á? Gái Bám Đuôi, người có ngôi nhà nằm ở lãnh thổ bên cạnh, sợ đến phát khóc rồi kìa. Điểm Tình Cảm của cậu sẽ biến mất trước cả lãnh thổ bên cạnh. Ngoài ra, với cách cậu cứ tiêu tiền bừa bãi, tớ khá chắc là cậu sẽ vẫn nghèo kiết xác ngay cả khi những người hàng xóm biến mất. Không còn nghi ngờ gì nữa!」
Hả? Tôi nói to thế à? Điểm Tình Cảm-san đang biến mất sao?!
「Không sao đâu... Tui chắc chắn một miền đất khác sẽ xuất hiện ngay lập tức. Chỉ cần tui giữ cho tên lãnh chúa chiếm đoạt tiền của tui chỉ sống dở chết dở, tui chắc chắn nó sẽ tiếp tục xuất hiện trở lại? Chắc chắn á? Chắc vậy?」
「「「Hồi sinh là điều xảy ra với quái vật trong hầm ngục! Tại sao một miền đất lại hồi sinh? Và giữ cho lãnh chúa của họ sống dở chết dở? Thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả việc giết chết hắn ngay tại chỗ! Gái Bám Đuôi-chan đã khóc rồi!」」」
Nghe có vẻ không đúng phải không? Có vẻ như lãnh thổ lân cận không phải là quái vật.
Và cô ấy vẫn tiếp tục viết báo cáo phỉ báng đó sao? Cái 『Sẽ biến thị trấn thành biển lửa nếu chúng ta không đưa tiền』 nghĩa là gì? Tôi có phải là một loại Ma Vương độc ác không? Tôi sẽ nổi giận á?
「Bình thường, bất kỳ ai cũng sẽ bị đối xử như Ma Vương nếu họ ném thiên thạch vào một thành phố trong bảy ngày liên tục? Về cơ bản thì điều đó còn tệ hơn cả Ma Vương độc ác. Tớ nghĩ ngay cả Ma Vương-san cũng sẽ không làm điều gì tàn nhẫn như để lãnh chúa sống dở chết dở mỗi lần? Hay đúng hơn là, cậu đừng có mà thực sự làm thế!」
Có vẻ như tôi không thể làm được điều đó... Nhưng dù vậy...
「Không có gì đảm bảo rằng họ sẽ không làm gì đó chỉ vì tui không làm gì cả? Tui khá chắc rằng cha của Meri sẽ kiên trì bảo vệ lãnh địa của mình ngay cả khi ông ấy bị gắn mác là Ma Vương vì điều đó? Tui nghĩ rằng để làm như vậy, để bảo vệ người dân của mình, ông ấy sẽ biến thành bất cứ thứ gì, dù là ác ma hay Ma Vương, và sẽ tiếp tục chiến đấu. Và nếu không có cách nào để phòng thủ, thì tấn công là lựa chọn duy nhất. Và lãnh địa này không có đủ dân số để tự vệ đúng cách, giống như tui, họ không có sức mạnh để bảo vệ. Nếu chúng ta không tấn công thì sẽ có người chết ở đâu đó. Nếu chúng ta không hành động trước thì sẽ có người thực sự chết. Một số thị trấn hoặc ngôi làng sẽ bị xóa sổ. Giống như gia đình của Gái Áp Phích, những người đã mất nhà cửa và toàn bộ thị trấn của họ và phải lang thang khắp vùng đất. Và thậm chí điều đó chỉ vì White Weirdo đã hy sinh bản thân để bảo vệ mọi người, cho phép họ trốn thoát. Bình thường thì họ sẽ chết ngay tại đó. Những kẻ tấn công không phải là quái vật không thay đổi được điều gì. Nếu quái vật tấn công theo bầy thì hiệu ứng sẽ giống nhau. Vậy sau khi ngăn chặn một bầy quái vật tấn công, chúng ta nên để quân lính loài người làm theo ý họ à? Dân làng, dân thị trấn, tất cả đều sẽ chết. Hãy nghĩ về điều đó, bên kia đã bắt đầu một cuộc điều tra và thu thập thông tin là bước đầu tiên trong cuộc chiến. Bản báo cáo đang được viết ngay bây giờ là bước đầu tiên trong cuộc chiến. Và để bắt đầu, lãnh chúa của vùng này và Gia tộc ông ấy đã bị tấn công trước đó. Bởi quân lính đấy? Và chỉ có một lãnh địa có chung đường biên giới với vùng này. Những người hàng xóm đã bắt đầu chiến tranh rồi đó? Tui không biết họ có hiểu điều này không, nhưng sẽ không lạ nếu nó biến thành một cuộc chiến toàn diện khi họ tấn công lãnh chúa địa phương? Và họ vẫn chưa có đủ. Tui không nghĩ họ sẽ hiểu cho đến khi mạng sống của chính họ gặp nguy hiểm? Ý là, những gì họ đang làm thật ngu ngốc. Họ nói một người đàn ông nguy hiểm xuất hiện, nhưng vị lãnh chúa địa phương đó lại hòa thuận với người đàn ông nguy hiểm đó và chiến tranh đã không xảy ra tại nơi này, và họ đi và cử một cấp dưới đi điều tra hay gì đó? Có gì sai khi đốt cháy thành phố của họ thành bình địa sau khi họ đã làm tất cả những điều đó?」
Mọi người đều im lặng. Nhưng xin hãy ghi điều đó vào báo cáo của mình nhé? Đó là tối hậu thư. Bên kia được tự do lựa chọn hoặc là sửa đổi cách làm của họ hoặc là áp dụng.
「Nhưng... Những người sống ở vùng lân cận không làm gì sai á? Đó là việc mà lãnh chúa của họ tự mình làm, tại sao người dân phải chịu khổ vì điều đó? Họ có thể là người tốt? Cậu không thể đối xử với họ như vậy. Cậu tuyệt đối không nên làm vậy.」
「Ồ, thị trấn này hay người dân ở đây cũng không làm gì sai mà? Ôi vãi, ngay cả lãnh chúa địa phương này cũng không làm gì sai mà? Không cần phải đoán mò về điều đó, chúng ta biết đó chỉ là những người tốt. Có ổn không khi họ bị đốt nhà và mất mạng? Vì người dân ở vùng lân cận đều tốt bụng, nên việc những người tốt của thị trấn này bị giết là điều bình thường, đó có phải là ý của cô không?」
Trong khi khóc, Gái Bám Đuôi vẫn im lặng, chỉ cắn môi, không biết nên phản bác thế nào. Người của vùng đất đó có lẽ đều biết tình hình thảm khốc của vùng đất này, cũng như vùng đất của họ là một trong những lý do. Dù sao thì họ cũng là hàng xóm.
「Kể cả nếu lỗi thực sự là do các quý tộc vì họ sống ở vùng đất đó thì vẫn có hậu quả. Họ định cư ở đó vì họ không muốn đến vùng biên giới nguy hiểm và nghèo nàn. Họ định cư ở đó và nộp thuế, loại thuế mà các quý tộc dùng để nuôi quân. Và bất kể có nhận thức được thị trấn đã phát triển và lớn mạnh bằng cách hút của cải từ biên giới hay không, thì đó cũng đủ là lý do để họ bị giết, phải không? Không có gì đáng ngạc nhiên nếu một ngày nào đó họ thức dậy và thấy cơn bão cầu lửa đổ xuống thị trấn của họ? Nếu một người không muốn chết thì họ không nên làm điều gì đó khiến họ bị giết.」
Tôi không biết cô ấy sẽ tường thuật thế nào về chuyện này, nhưng tôi không quan tâm đến việc tên lãnh chúa ngốc nghếch hàng xóm kia sẽ nghĩ gì khi đọc được điều đó, vì vậy cô ấy có thể viết bất cứ điều gì cô ấy muốn. Nhưng vì chúng ta đã gặp nhau như thế này, ít nhất tôi muốn họ hiểu được ý nghĩa của những gì sắp xảy ra. Vì chúng ta đã gặp nhau, chúng ta không chỉ là những người xa lạ. Ngay cả khi chúng ta không nhận ra điều đó, chúng ta cũng không còn là những người xa lạ nữa.
Mọi người đều leo cầu thang trong im lặng hoàn toàn.
Bởi vì lúc này họ đã hiểu rằng chẳng có gì lạ cả ngay cả khi chiến tranh đã nổ ra trên bề mặt.
Chà, không phải là tôi sẽ để điều đó xảy ra đâu? Tôi sẽ không để người khác làm theo ý họ. Mặc dù đó là điều tôi thích làm. Nhưng tôi luôn bị mắng nếu tôi đi quá đà? Vì vậy, họ cũng không thể phàn nàn nếu ai đó tức giận với họ.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)