"Thật không biết A Lãng coi trọng cô ở điểm nào!"
——————————
Hàn Hân Viễn mắt nhìn di động, vừa thấy đã đủ thời gian, vào nhà tắm cởi mặt nạ rửa sạch mặt, mới cười hỏi Minh Diễm: "Tại sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Không....!Chính là....." Trên mặt Minh Diễm biểu cảm có vẻ không tự nhiên: "Em xem em từ nhỏ đã dính tỷ của chị lớn lên, cũng không tiếp xúc qua với người khác, luôn nói là thích tỷ của chị, thích rốt cuộc là cái gì? Sao em có thể chắc chắn người em thích là tỷ của chị mà không phải người khác?"
Hàn Hân Viễn không nghĩ tới Minh Diễm sẽ hỏi như vậy, dại ra một chút, cô chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này.
Thích, hay nói là yêu, chẳng lẽ còn không phải một loại bản năng sao? Từ năm đó khi Minh Lãng nắm tay cô và nói sẽ bảo vệ cô suốt đời, Hàn Hân Viễn đã coi Minh Lãng như tài sản riêng của mình.
Minh Lãng nên là của cô, dù là nhìn thấy Minh Lãng nói với người khác một hai câu, mặc kệ nam nữ, Hàn Hân Viễn đều một mình khổ sở hơn nửa ngày.
Nếu đây không gọi là thích, vậy cái gì mới gọi là thích?
Nhưng Minh Diễm hỏi thích là cái gì, Hàn Hân Viễn lại không biết nên tổ chức ngôn ngữ thế nào để đáp lại, đành phải hàm hồ nói: "Tựa như em thích tỷ của chị, vậy gọi là thích."
Minh Diễm buồn cười nói: "Em thích tỷ của chị là cái dạng thích gì a? Nhiều năm như vậy, chị cảm thấy em đối với tỷ của chị không khác lắm so với chị đối với tỷ, ngoại trừ việc em dính Minh Lãng hơn."
"Đó không phải câu trả lời sao? Chính chị còn nhìn ra khác biệt, cần gì phải hỏi em?" Hàn Hân Viễn tìm được lỗ hổng trong câu nói của Minh Diễm, nhẹ nhàng thở ra, hài hước phản quân Minh Diễm: "Tình cảm thứ này mà chị còn phải hỏi em? Chỉ cần gom mấy bạn bè nam nữ mà chị kết giao qua, là có thể tổ đội một cái gia cường liên* đi? Chị còn không biết thích là cái gì?"
*gia cường liên: một hoả đội tăng cường sức mạnh cho hàng tấn công trong quân đội, gồm một trung đội súng không giật, một trung đội súng máy.
Câu này ý nói bạn bè Minh Diễm đông đến đủ để tạo thành một tiểu đội.
"Biến đi." Minh Diễm cười mắng: "Chị chính là kết giao bạn bè chơi chơi, có thể giống với em sao?"
Minh Diễm ham chơi, cha mẹ lại cưng chiều, Minh Lãng công sự bận rộn, cũng không thể thời thời khắc khắc giám sát em gái, sau khi Minh Diễm thành niên thì quản thúc cũng ít hơn nhiều.
Cá tính Minh Diễm tự nhiên lăn lộn ra một đống hồ bằng cẩu hữu, nam nữ đều có, chơi đến "thân", thì có một số ít đề xuất thử "thân" thêm một bước nữa, Minh Diễm nghĩ thử thì cứ thử xem sao, chỉ cần là dáng dấp đẹp, mặc kệ nam nữ ai đến cũng không cự tuyệt.
Người ngoài nhìn qua thấy rất loạn, nhưng mấy người thân cận đều biết Minh Diễm có chừng mực, tuyệt đại đa số đều là đến đích thì dừng, nửa tháng một tháng thì chia tay, phát triển đến nắm tay còn rất ít.
Cho nên nhìn Minh Diễm chơi đến phóng túng, kỳ thật rất bảo thủ.
Khi Tạ Thanh Lam còn chưa xuất ngoại hai người thường đi uống rượu với nhau, Minh Diễm thường xuyên bị Tạ Thanh Lam lấy việc này ra trêu chọc, không ngờ ngay cả Hàn Hân Viễn cũng sẽ trêu mình.
"Đích xác không giống nhau.
Em không chân trong chân ngoài như chị." Hàn Hân Viễn cười.
Hai người tuổi tác không lớn, trò chuyện một lúc là bắt đầu lạc đề đến nơi khác, đùa giỡn xong, Minh Diễm lại hỏi: "Vậy em nhiều năm như vậy không nghĩ thử với người khác sao? Lỡ như em không thích tỷ của chị, vậy chẳng phải mệt sao?"
"Em không cần." Hàn Hân Viễn không suy nghĩ liền cự tuyệt: "Cả trai lẫn gái ngoài kia, ai cũng đều không tốt bằng Minh Lãng."
Minh Diễm thấy Hàn Hân Viễn quật cường cứng đầu, cũng không muốn tranh cãi, đành phải lẩm bẩm: "Hỏi thế gian tình ái là chi a...."
"Tình?" Hàn Hân Viễn cười: "Tình chính là hy vọng người đó chỉ nhìn mình, chỉ nghe mình, chỉ cảm thấy mình tốt, có thể vì mình đánh bạc mệnh."
Cô nghĩ thêm, lại nói: "Tốt nhất có thể nhốt người tình lại, nhốt cả đời, để trong thế giới của người tình chỉ có mình, có như vậy người tình mới không thể trốn đi đâu được."
Hàn Hân Viễn cong môi cười, dưới ánh đèn hiện lên hàm răng trắng, Minh Diễm nhìn mà sởn tóc gáy.
Cô nghĩ, nếu như vậy thật là tình yêu, vậy tình yêu kia không khỏi quá mức kinh dị.
Thời tiết trong núi âm tình bất định, mấy ngày liền dự báo thời tiết đều không thể dự báo chuẩn, tối hôm trước tra thời tiết, rõ ràng dự báo hôm nay sẽ nắng, kết quả Quý Thần Ly buổi sáng 5 giờ rưỡi rời giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, hạt mưa đập lộp độp vào cửa kính, ngoài trời mưa to tầm tã.
Nàng nghĩ, nhìn thế này có vẻ sẽ phải kéo dãn thời gian quay chụp, quả nhiên liền nhận được thông báo tạm nghỉ của nhân viên công tác, nàng ngáp một cái, chuẩn bị hồi giường tiếp tục ngủ nướng.
Nhưng mới sáng sớm luôn có người mắt không tròng tới quấy nhiễu người thanh mộng, đầu Quý Thần Ly vừa mới dính xuống gối, ngoài cửa có người gõ cửa.
"Ai a?" Quý Thần Ly bực bội hỏi.
Người ngoài cửa không nói lời nào, chỉ là liên tục gõ cửa không ngừng, Quý Thần Ly bị gõ đến phiền, tức giận ném văng gối đầu, đi dép lê ra mở cửa: "Đừng gõ! Người đã chết!"
Cửa vừa mở ra, ngoài phòng là Hàn Hân Viễn dung nhan hay trang điểm đều phá lệ thoả đáng.
Cô ban đầu là chuẩn bị quay chương trình thực tế, trang điểm theo phong cách tươi mát tự nhiên, trên mặt hoàn mỹ đến độ một lỗ chân lông cũng tìm không ra, mặc trang phục vận động, đội mũ lưỡi trai, nhìn vừa khoẻ mạnh lại phấn chấn có tinh thần.
Trái lại là Quý Thần Ly, đi dép lê hoạt hình màu hồng nhạt mà Đào Nguyên mua được lúc siêu thị đại hạ giá, mặc quần mà dây thun sắp đứt rớt, còn có áo thun mà giặt nhiều đến bạc màu, trên mặt bởi vì ngủ không đủ mà có vẻ ảm đạm không sức sống, tóc tai lộn xộn.
Nàng vốn dĩ lớn lên không kinh diễm như Hàn Hân Viễn, đối lập như vậy, lại càng kém người ta một khoảng lớn.
Đương nhiên, Quý Thần Ly cũng có áo ngủ tơ tằm gì đó mà Phong Thái chuẩn bị cho, nàng ngại thứ đồ kia mặc vào ngủ không được tự nhiên, sớm không biết nhét đi đâu rồi.
"Cô có việc gì thế?" Quý Thần Ly ngáp ngủ lười nhác dựa vào cạnh cửa hỏi.
"Ngày hôm qua sốt ruột thân thể A Diễm, hình như để ví tiền lại chỗ cô, không biết có ở đây không?" Hàn Hân Viễn cười cười xin lỗi, thẹn thùng lè lưỡi, có loại cảm giác thiếu nữ nghịch ngợm nhà bên.
Quý Thần Ly gãi đầu nhớ tới hình như là có, cái ví kia còn là Minh Lãng tặng cho Hàn Hân Viễn, trí nhớ nàng tốt, chuyện gì cũng nhớ rõ ràng.
"Có, tôi đưa cho cô." Hôm qua Quý Thần Ly quá mệt mỏi, định hôm nay kêu Minh Diễm đưa cho Hàn Hân Viễn, ai biết còn chưa thấy Minh Diễm, Hàn Hân Viễn đã tìm tới cửa trước.
"Xin lỗi sớm như vậy tới quấy rầy cô, thật sự là...." Hàn Hân Viễn ngượng ngùng cúi đầu, trên mặt hơi đỏ: "Thật sự cái ví tiền đó đối với tôi rất quan trọng."
Quý Thần Ly nhìn Hàn Hân Viễn một mình đến đây tự biên tự diễn, đương nhiên kìm không được vui vẻ: "Ha ha, nơi này chỉ có hai người chúng ta, diễn cái gì vậy?"
"Quý tiểu thư, cái ví thật sự đối với tôi rất quan trọng...."
"Tôi biết, tôi không nói không đưa cho cô mà?" Quý Thần Ly dựa vào khung cửa buồn cười: "Chờ đi." Nói xong định đóng cửa.
"Quý tiểu thư!"
"Cô lại làm sao vậy?" Quý Thần Ly có điểm bất đắc dĩ: "Hàn Hân Viễn, ván này tôi nhận thua, mới sáng sớm tôi chỉ muốn ngủ một giấc, không tinh thần cùng ngài đấu trí đấu dũng."
"Có thể....!có thể đi vào nói chuyện sao?" Hàn Hân Viễn nhìn xem bốn phía.
Quý Thần Ly hiểu rõ, giới giải trí là địa phương bát quát sinh trưởng tốt, tầng này là nơi trụ của hai cái tổ làm phim, nhìn tưởng an tĩnh, trên thực tế đằng sau cửa còn không biết bao nhiêu người đang dán tai vào ván cửa chờ nghe "nội mạc" đâu, khách sạn lại nhỏ như vậy, điều kiện cách âm là có thể đoán ra.
"Vào đi." Quý Thần Ly giữ cửa cho Hàn Hân Viễn, sau đó phanh một tiếng, cho những cái "lỗ tai" cách tường cách xa hơn một cái cửa.
Hàn Hân Viễn tới, Quý Thần Ly thu hồi ý định đi ngủ, nàng nhớ lại một chút hôm qua xem để ví tiền của người ta ở chỗ nào, hình như là tuỳ tay ném trên tủ giày chỗ cửa ra vào? Đi qua thấy quả nhiên là ở đó, thuận tay đưa cho Hàn Hân Viễn: "Nha, ví tiền."
"Cảm ơn." Hàn Hân Viễn nhận lấy, cười nhẹ cảm kích Quý Thần Ly, nhanh chóng mở ra xem: "Cám ơn trời đất, ảnh chụp không mất."
Quý Thần Ly không phản ứng, mở chai nước trên đầu TV uống một ngụm.
"Quý tiểu thư không hiếu kỳ sao?" Hàn Hân Viễn hỏi.
Quý Thần Ly nghi hoặc: "Tò mò cái gì?"
"Tò mò đây là ảnh chụp gì." Hàn Hân Viễn cố ý mở ví tiền giơ lên trước mặt Quý Thần Ly, Quý Thần Ly lại cười.
Bức ảnh kia nếu Quý Thần Ly kiếp trước xem, đích xác sẽ ghen ghét muốn chết, ảnh chụp nhìn qua là thời niên thiếu của Minh Lãng và Hàn Hân Viễn, Hàn Hân Viễn nhảy đến trên lưng Minh Lãng, hai tay ôm cổ Minh Lãng, cười xán lạn như ánh mặt trời, thật là muốn bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu.
Quý Thần Ly chỉ ở trong lòng âm thầm cười nhạo Hàn Hân Viễn lúc này còn quá trẻ, không có kinh nghiệm nhiều năm tranh đấu gay gắt như nàng, cô ta quả nhiên còn chưa tu luyện thành tinh, ảnh chụp loại này sao có thể đĩnh đạc trực tiếp giơ ra trước mặt nàng được? Làm thế không có hiệu quả, hẳn là phải làm bộ lơ đãng - ví dụ như làm đổ ly nước, ướt ví tiền, Hàn Hân Viễn sợ ướt ảnh chụp, nhanh chóng rút nó ra, tính toán Quý Thần Ly ở trước mặt thì chà lau cẩn thận, đồ vật càng quan trọng càng không thể bất cẩn đặt trước mặt địch nhân, thế mới có lực sát thương.
"Khá xinh đẹp." Quý Thần Ly khẽ cười: "Hàn tiểu thư vẫn là để tóc thẳng mới đẹp, có khí chất." Nàng chỉ chỉ thiếu nữ để tóc thẳng trong bức ảnh, lại chỉ chỉ hiện tại một đầu tóc gợn sóng màu hạt dẻ Hàn Hân Viễn.
"Cô!" Chiêu thứ nhất thất bại, Hàn Hân Viễn hít sâu một hơi, cắn răng cười nói: "Quý tiểu thư quả nhiên tinh xảo đặc sắc, khó trách A Lãng thích cô như vậy, vì cô mà không tiếc đẩy bạn tốt nhiều năm của mình ra nước ngoài huỷ hoại tiền đồ."
Quả nhiên là tu luyện chưa thành tinh a, Hàn Hân Viễn bảy năm sau sẽ không nói như vậy đâu.
Quý Thần Ly thở dài, khi dễ một tiểu cô nương như vậy, một chút cảm giác thành tựu cũng không cảm được.
Nàng rộng lượng cười đáp: "Hàn tiểu thư quá khen."
"Quý Thần Ly!" Hàn Hân Viễn thẹn quá hoá giận: "Cô lật lọng không giữ lời!"
Quý Thần Ly lập tức hô oan uổng: "Sao tôi lại lật lọng không giữ lời?"
"Cô đã nói cô sẽ rời bỏ Minh Lãng!"
".....!Tôi cũng không nói không rời đi a tiểu thư." Quý Thần Ly bất đắc dĩ: "Hàn tiểu thư, tôi thề, tôi thật sự một chút, một điểm, một tí xíu đều không thích Minh Lãng, quay xong bộ phim này chúng tôi sẽ ly hôn, không trì hoãn nửa điểm!"
"Cô nói bậy! Minh Lãng rõ ràng...!rõ ràng....."
Nhắc tới Minh Lãng, Quý Thần Ly cũng bực tức.
Mọi người nói xem, cái tên tổng tài nhỏ bé phá của kia, nếu chán ghét mình giống như trước, thuận lý thành chương ký thoả thuận ly hôn không phải là xong rồi sao? Thế nào cũng phải nháo như vậy, hại người hại mình.
"Cô ta dám không ly hôn, tôi băm sống!" Quý Thần Ly oán giận đáp.
"Cô dám!" Hàn Hân Viễn không vui: "Quý Thần Ly, mặt dày mày dạn như cô, dựa vào cái gì ghét bỏ Minh Lãng không tốt?"
Quý Thần Ly ha ha hát lên: "Không đúng, tôi ghét bỏ Minh Lãng, cô không phải nên cao hứng sao?"
Thần sắc Hàn Hân Viễn cứng lại, nửa ngày mới phun ra một câu: "Thật không biết A Lãng coi trọng cô ở điểm nào!"
"......" Hàn tiểu thư, ta đừng ở chỗ này diễn kịch cung đấu được không? Tỷ tỷ ta đây chỉ muốn ngủ nướng, sao lại khó như vậy chứ?.