"Nếu như, người tôi yêu chính là em?"
- -------------------
Minh Lãng vẫn duy trì tư thế chóp mũi chạm chóp mũi Quý Thần Ly, tư thế ái muộn hô hấp quẩn quanh cùng một chỗ, tay trái cô nắm cổ tay phải của Quý Thần Ly, tay trái Quý Thần Ly đặt trên cổ Minh Lãng, đứng ở xa xa nhìn sang cực kỳ giống một đôi tình nhân thân mật đang muốn hôn nhau, nếu như bỏ qua con dao Quý Thần Ly kề trên cổ Minh Lãng.
"Cô có ký hay không?" Quý Thần Ly mắt đỏ nghiến răng ép buộc Minh Lãng, nhưng Minh Lãng dường như không chút nào lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
Ánh mắt cô nhìn Quý Thần Ly thậm chí còn có điểm thản nhiên, môi mỏng khẽ hé, phun ra một câu "Không ký", như đã liệu trước Quý Thần Ly sẽ không dám lấy mạng mình.
"Minh Lãng, cô thật sự cho rằng tôi không dám giết cô?" Quý Thần Ly bị chọc giận, đôi mắt nàng giờ đây đều là tơ máu, bởi vì phẫn nộ mà sáng đỏ rực lửa.
Trong nháy mắt, nàng thực sự có ý nghĩ chết chung với Minh Lãng, chấm dứt hết mọi chuyện.
Dao trong tay nàng thậm chí còn đâm qua làn da non mịn của Minh Lãng, máu tươi đỏ thẫm rỉ xuống theo lưỡi dao, trở thành kíp nổ cuối cùng kích nổ lý trí của Quý Thần Ly, dao trên tay nàng thực sự thuận theo cổ Minh Lãng mà đâm xuống.
"Quý Thần Ly!" Dao đâm vào cổ, mặt Minh Lãng cách mặt Quý Thần Ly không đến 5 cm, trán cô tựa vào trán Quý Thần Ly, ánh mắt nhìn Quý Thần Ly đối diện lại có điểm thâm tình, "Em không cần tỷ tỷ thân ái của em và cô nhi viện nữa sao?"
Lưỡi dao của Quý Thần Ly ngừng lại trên miệng vết thương bê bết máu của Minh Lãng.
Cả người nàng như một cái máy bị tắt công tắc hoạt động, đột nhiên bất động, duy trì bộ mặt ghê tởm và tư thế quỷ dị, hung dữ nhìn Minh Lãng.
Trong trí nhớ của Quý Thần Ly, Minh Lãng kiếp trước tuy rằng tâm lạnh nhưng không đến mức đê tiện, hoặc là nói Quý Thần Ly chưa từng thấy được bộ mặt đê tiện của Minh Lãng.
Minh Lãng làm việc lỗi lạc, dù ván đã đóng thuyền cũng sẽ không dùng uy hiếp để áp chế người khác.
Hiện tại Quý Thần Ly nhìn cái người Minh Lãng trước mắt đang cùng mình mặt dán mặt, càng nhìn càng cảm thấy méo mó.
Vẫn là ngũ quan giống nhau, vẫn là khuôn mặt giống nhau, lại chợt mất đi những lực hấp dẫn của năm đó, Quý Thần Ly thậm chí còn cảm thấy có chút phát ngán.
Nhưng Minh Lãng nói ra những lời này, dao trong tay Quý Thần Ly lại không thể tiếp tục đâm sâu xuống, tay nàng bắt đầu run lên, lý trí cũng dần phục hồi.
Đúng vậy, kiếp trước Quý Thần Ly chỉ có một mình, cho nên nàng hành động tàn nhẫn thế nào cũng không sợ, nhưng kiếp này thì không phải.
Nàng giờ không chỉ có một mình, nàng còn có Đào Nguyên, còn có những hài tử trong cô nhi viện, nàng còn phải tìm cho Đào Nguyên một bạn đời an ổn đáng tin cậy, nàng còn muốn nhìn Đào Nguyên được hạnh phúc, sao có thể chỉ vì một Minh Lãng mà đánh đổi nhiều người như vậy.
Trên mặt Minh Lãng vẫn là vẻ mặt không chút gợn sóng rung động đó, nhưng Quý Thần Ly nhìn cô, lại rõ ràng cảm thấy cô ta đang cười, cười đến điên cuồng, cười nhạo Quý Thần Ly không biết tự lượng sức mình, một con kiến nho nhỏ mà còn muốn lay cây?
Máu trong ống truyền dịch vẫn tiếp tục chảy ngược, Minh Lãng buông ra cầm lấy cổ tay trái Quý Thần Ly, sờ đến bàn tay trái đang cầm dao kề cổ mình, nhẹ nhàng gỡ dao ra rồi hạ tay nàng xuống dưới.
Sức lực Quý Thần Ly dường như theo con dao kia bị gỡ không còn một mảnh, dựa vào đầu giường lạnh lẽo, đầu ủ rũ gục xuống cổ, hai mắt rũ xuống, như một con búp bê tùy tay Minh Lãng đùa nghịch.
"Thần Ly." Minh Lãng giúp Quý Thần Ly xử lý kim truyền dịch trên mu bàn tay trái, dùng lòng bàn tay nâng mặt nàng lên, như ý nguyện mà hôn nhẹ lên mặt nàng.
Hôn xong, cô thở dài, dán mặt mình vào mặt Quý Thần Ly, lẩm bẩm nói: "Em còn quá trẻ."
"Em còn quá trẻ, còn quá trẻ để uy hiếp người khác." Minh Lãng hôn được Quý Thần Ly, giống như người lữ hành khát nước lâu rồi mới được uống miếng nước đầu tiên, sau đó thế nào cũng không thể dừng lại được, hôn trán nàng, hôn khóe mắt nàng, hôn vành tai nàng, hận không thể ăn hết toàn bộ cơ thể Quý Thần Ly mới hết khát.
Sắc mặt Quý Thần Ly trắng bệch cười nhạt, trẻ? Minh Lãng nghiễm nhiên dám nói mình còn trẻ? Nếu nói cho Minh Lãng mình đã sống hai kiếp, Minh Lãng có thể hoảng sợ đến ngất xỉu hay không?
Quý Thần Ly ngẩng đầu, muốn châm biếm cười Minh Lãng một phen, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt Minh Lãng, lần đầu tiên nàng sững sờ.
Cặp mắt kia, gian xảo lại tàn nhẫn, lại mang chút ôn nhu từ những thăng trầm cuộc đời, tựa như một cái bẫy, Quý Thần Ly biết không thể tiến về phía trước, nhưng trước mắt chỉ có một con đường, không đi về phía trước thì có thể đi đâu?
Đôi mắt Minh Lãng không nên như vậy.
Cặp mắt kia đẹp như vậy, Quý Thần Ly lặng lẽ quan sát rất nhiều lần, như là khắc vào sâu bên trong ký ức.
Cặp mắt kia phải nên lạnh lùng, kiêu hãnh, cẩn thận tỉ mỉ, không nên xảo quyệt nhiều như thế này, giờ Minh Lãng vẫn đang còn trẻ, sao có thể nhiều thăng trầm như vậy được.
Quý Thần Ly nhìn Minh Lãng đến ngây người, Minh Lãng lại là người đầu tiên mở miệng, vẻ mặt không biểu cảm ngụy trang lúc đầu hoàn toàn bị vứt bỏ, thay vào đó là nụ cười thỏa mãn: "Thần Ly, tôi đợi lâu lắm rồi."
So với nụ cười nhiệt tình có sức cuốn hút của Minh Diễm một phân cũng không giống nhau, Minh Lãng khó lắm mới cười một lần, khi cười còn mang theo sự âm u nơi khóe mắt, thâm thúy như bộ xương khô từ dưới đáy quan tài bò ra, Quý Thần Ly cầm lòng không đậu mà phát run, vừa nhìn Minh Lãng vừa sợ hãi.
"Thần Ly, uy hiếp người khác, đầu tiên là phải tóm lấy tử huyệt của họ, nắm thật chặt trong tay, giống như tôi vậy." Đầu Minh Lãng tựa vào cổ Quý Thần Ly, hai tay ôm chặt lấy cổ nàng, giống như chó con, hít thật sâu ngửi hương vị cần cổ của nàng, như thể đã cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang lạnh lùng kia biến thành một tiểu cô nương dính người.
Minh Lãng như vậy Quý Thần Ly chưa từng đối phó qua, tay chân luống cuống nhận lấy cái ôm, nghe cô tiếp tục lảm nhảm: "Sinh tử là tử huyệt của đại bộ phận con người, đáng tiếc không phải là của tôi." Minh Lãng dừng một chút rồi nói tiếp: "Cũng không phải của em."
Hai người cứ như vậy lãnh đạm mà triền miên ôm nhau.
Một lúc lâu sau, điện thoại Quý Thần Ly reo lên, nàng cài nhạc chuông đặc biệt cho Đào Nguyên, vừa nghe thì biết là Đào Nguyên gọi tới, Đào Nguyên sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện cho Quý Thần Ly, nhất định là có việc gì gấp.
Quý Thần Ly nhận điện thoại, thì ra là cô nhi viện có đứa nhỏ đột nhiên cảm mạo phát sốt, Đào Nguyên phải ở lại chăm sóc, buổi tối không thể tới bệnh viện được.
Quý Thần Ly nghe thấy thì nhẹ nhàng thở ra.
"Tên Minh Lãng kia có đến quấy rối em không?" Lúc sắp kết thúc cuộc gọi thì Đào Nguyên hỏi thêm một câu.
Quý Thần Ly mơ hồ nói: "Không, không có đâu, người ta là người bận rộn, sao có thời gian tới tìm em được."
"Vậy là tốt rồi, cái tên họ Minh kia đừng để tỷ tóm được, bộ trong nhà có tiền thì ghê gớm lắm sao? Để tỷ nhìn thấy được, nhất định tỷ sẽ đánh sưng mặt cô ta!"
"Tỷ, không phải chị còn phải chăm sóc Bối Bối sao? Cứ như thế nhé, em cúp máy trước đây!" Da đầu Quý Thần Ly tê dại, nhanh chóng cúp điện thoại.
Minh Lãng dựa vào nàng, cuộc trò chuyện giữa hai người đều nghe được rất rõ ràng, lại khẽ cười, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn mà buông cổ nàng ra, ngồi thẳng người dậy, "Ăn cơm đi."
Cô đã khôi phục bộ dạng lạnh nhạt xa cách mà Quý Thần Ly quen thuộc, trong mắt không còn chút cuồng nhiệt khiến người e ngại nào, như thể vừa rồi căn bản không phải là cô.
Minh Lãng kéo bàn lên, dọn đồ ăn mình mang đến từng hộp từng hộp xếp trên bàn, nhét vào tay Quý Thần Ly một đôi đũa, ôn nhu lặp lại: "Ăn cơm đi."
Quý Thần Ly cầm đũa không cử động, nhìn chằm chằm đánh giá Minh Lãng, một lúc lâu sau mới hỏi: "Cô là ai?"
"Đương nhiên là Minh Lãng, bằng không còn có thể là ai?" Minh Lãng múc cho Quý Thần Ly một chén canh.
Thức ăn trên bàn vừa tinh tế vừa thanh đạm, nhìn qua là biết từ tay đầu bếp chuyên nghiệp.
Người này Quý Thần Ly biết, Minh gia có một người gọi là đầu bếp Lý, là đệ nhất đầu bếp về thức ăn chay ở C thị, bao người ngưỡng mộ muốn nếm thử tay nghề của ông mà không được.
Chẳng qua từ trước đến nay Quý Thần Ly không có hứng thú gì với thức ăn chay, Minh Lãng lại thường xuyên không ở nhà, đáng tiếc tay nghề của đầu bếp Lý tốt như vậy, đến lúc nàng chết còn chưa nếm được mấy lần.
"Cô không phải." Quý Thần Ly lắc đầu khẳng định, người này tuyệt đối không phải Minh Lãng, sao có thể là Minh Lãng được? Dù cho không gian và thời gian khác nhau cũng không có khả năng làm biến dạng bản chất con người thành như này được, người phụ nữ âm tình bất định trước mặt sao có thể là Minh Lãng.
"Thần Ly, không phải cái gì nhìn thấy trước mặt cũng là sự thật." Minh Lãng nói lời này như một lão trung niên sống hơn nửa đời người mới hiểu được, Quý Thần Ly nghe xong, cười mỉa mai rồi cũng cho qua.
"Nếm thử mùi vị đi." Thấy Quý Thần Ly không động đũa không nói lời nào, Minh Lãng quyết định tự gắp một miếng măng tây đưa đến miệng Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly nghiêng đầu tránh đi, "Tôi tự ăn được."
Minh Lãng gật đầu, không miễn cưỡng.
Bữa cơm này ăn rất ngon, tay nghề đầu bếp Lý đúng là vẫn danh bất hư truyền, chút thức ăn đi với cơm ăn rất ngon miệng.
Buổi trưa Quý Thần Ly ăn cháo, buổi chiều cũng rất đói bụng, ăn hai chén cơm, mấy món trên đĩa đều bị nàng xử lý sạch.
Chờ Quý Thần Ly ăn xong rồi Minh Lãng lại bảo: "Bộ phim kia, đừng diễn!"
Quý Thần Ly hơi sửng sốt: "Vì cái gì?"
Minh Lãng nói: "Em không muốn, đừng diễn."
"Không được!" Quý Thần Ly vừa cười vừa mắng, "Minh Lãng, cô nói quay xong bộ phim này sẽ cùng tôi ly hôn, chẳng lẽ hiện tại cô hối hận sao? Cô đừng có mơ!"
Minh Lãng dọn dẹp sạch sẽ chén đĩa, đặt lại vào hộp thức ăn, cúi đầu hỏi: "Quý Thần Ly, phải như thế nào mới có thể không ly hôn?" Dường như đối với Quý Thần Ly, Minh Lãng làm gì cũng đều là làm sai, muốn đưa em ấy lên làm ảnh hậu cũng là sai, khiến em ấy lấn sân đóng phim cũng là sai.
Minh Lãng biết duy nhất một câu trả lời chính xác, nhưng cô không muốn, cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Quý Thần Ly khẽ cười lạnh, "Minh Lãng, người cô yêu căn bản không phải là tôi, cô thả tôi đi thì có sao đâu? Cô xem, cô và tôi kết hôn, làm mất mặt cô, làm mất mặt toàn bộ Minh gia, thậm chí làm mất mặt cả Hàn Hân Viễn - người cô yêu nhất.
Hôn nhân giữa hai ta chỉ là trò cười mà thôi, duy trì nó cũng chỉ làm xấu mặt cả hai bên."
Minh Lãng trầm mặc ngồi xuống, ngồi cho đến khi Quý Thần Ly nhàm chán ngáp một cái, cô mới có hơi thận trọng nói: "Nếu như, người tôi yêu chính là em?"
Quý Thần Ly trợn tròn mắt, "Xin lỗi tôi vô phúc tiếp thụ.".